Chương 1003: Lục thị bị đánh
"Đáng đời Lục Thị, ai bảo nàng ta không an phận, làm chuyện không ra gì, hết lần này đến lần khác lại làm ngoại thất của người ta. Giờ thì hay rồi, phu nhân người ta đã tìm tới tận cửa, còn không phải sẽ dạy dỗ nàng ta thật tốt sao."
"Dạy dỗ tốt mới được, nàng ta sống ở ngõ Đăng Lung này làm tổn hại thanh danh của chúng ta, bà không biết bây giờ bên ngoài họ nhắc tới ngõ chúng ta thì điều đầu tiên họ nghĩ chính là nàng ta."
"May cho cái loại mặt giày đó là vẫn còn được ở nơi này, tất cả chúng ta đều biết tới những điều tiếng đó mà nàng ta cũng không thèm để ý tới."
"Ấy ấy, ra rồi, ra rồi, mau đi đi."
Nói xong, đám người nhanh chóng lui sang một bên.
Chiếc xe ngựa đậu ở phía sau dần dần lộ ra, cuối cùng Thiệu Võ cũng nhìn rõ tình huống trước mặt.
Giờ phút này, có hai tên đàn ông đứng ở cửa Lục gia, canh giữ ở đó như hai vị thần giữ cửa, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Cửa viện mở toang, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong, nghe được âm thanh bảy mồm tám mỏ chõ vào cãi nhau.
Thiệu Võ nhăn mặt, người bên trong đột nhiên đi ra.
Người đi đầu là một phu nhân đoan trang quý phái, người có hơi béo, trâm cài tóc trên đầu lay lay, nhưng biểu cảm khuôn mặt lại có phần dữ tợn.
Phía sau bà ta là hai bà tử, trong đó có một người ôm tỳ bà, còn người kia tóm lấy Lục thị đang bị trói chặt.
Khuôn mặt của Lục thị bị trầy xước, nhìn vết máu hơi ghê người.
Tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, cả người trông cực kỳ nhếch nhác. MAyy dich
Thiệu Võ hơi nhổm dậy, miệng mím chặt.
Tiếp đó thấy phu nhân đi vòng qua đằng sau lấy đàn tỳ bà từ trong tay bà tử, dùng sức đập cây đàn xuống đất, đàn kia bị đập mạnh gãy làm đôi.
Lục thị vốn đang khóc, thấy thế đột nhiên kêu gào thảm thiết: "Tỳ bà của ta..."
Phu nhân lạnh lùng cười: "Không phải ngươi dựa vào thứ tà âm này mê hoặc lão gia nhà ta sao? Bây giờ ta đập nát đồ nghề của ngươi, xem ngươi còn câu dẫn được ai?"
Lục thị ngẩng đầu nhìn bà ta với vẻ căm hận.
Phu nhân kia bước tới, túm lấy tóc nàng ta, dùng sức vặn cổ nàng ra đằng sau: "Ngươi còn dám trừng mắt nhìn ta, cái loại trơ trẽn nhà ngươi. Chẳng những hôm nay ta đập nát cây đàn này, mà ta còn muốn dìm ngươi xuống ao cùng với tên gian phu của ngươi nữa kìa."
Lục thị trừng mắt: "Hắn không phải gian phu, các người thả hắn ra, các người không có quyền xử lý bọn ta, giết người bừa bãi là phạm pháp."
"Ái chà chà, ngươi còn biết phạm pháp cơ à? Ngươi là ngoại thất của lão gia nhà ta, vậy đây là chuyện nhà, chúng ta phải xử lý đôi gian phu dâm phụ các ngươi, chắc ông trời cũng có thể hiểu."
Vị phu nhân kia rút tay về, giữa kẽ ngón tay còn có mấy sợi tóc, bà ta giễu cợt thổi thổi, quay lại nói với hai bà tử: "Lôi đi."
Lục thị ra sức giãy dụa: "Ta không phải ngoại thất nhà các ngươi, ta không phải, ngươi bỏ ta ra..."
Vị phu nhân kia hoàn toàn không quan tâm đến những gì nàng ta nói, quay sang nói với hai tên đàn ông canh cửa: "Các ngươi còn đứng trơ ra đó làm gì? Lôi tên gian phu đang bất tỉnh trong phòng kia ra đây."
"Vâng." Hai tên đàn ông đi vào.
Sức lực của Lục thị đột nhiên gia tăng, vùng lên thoát khỏi tay hai bà già vội vã chạy vào bên trong: "Dừng tay, các người không được động vào hắn, không liên quan gì tới hắn, hắn ta chỉ là người qua đường thôi."
Vữa dứt lời lại bị bà tử túm cổ lôi ngược trở lại.
Một lúc sau, hai người đàn ông khiêng cáng đi ra.
Cố Vân Đông qua đó xem, trợn tròn mắt, đột nhiên đứng phắt dậy.
"Đó là..." Thiệu Thanh Viễn cũng nhìn thấy, lập tức nhăn mặt.
Bọn họ vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của người khác, Lục thị với bọn họ chẳng liên quan, nhiều nhất cũng chỉ là từng gặp qua một lần.
Rốt cuộc Lục thị có phải ngoại thất hay không, chẳng ai biết tính hình thế nào.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn chưa từng nghĩ tới người được Lục thị dấu trong nhà lại còn bị trọng thương đến hôn mê bất tỉnh lại là ... Cao Phong?
Thiệu Thanh Viễn quay lại nói với Cố Vân Đông: "Nàng ở trên xe đừng bước xuống, ta qua đó xem sao."
Cố Vân Đông gật đầu: "Cẩn thận."
Thiệu Thanh Viễn đi tới chỗ chiếc cáng, gần tới nơi, xác nhận đích thị là Cao Phong.
Nhưng hai tên đàn ông khiêng cáng lại nghiêm mặt quát: "Chó ngoan không cản đường, người ở đâu tới, cút."
Phu nhân phía trước cũng chạy tới: "Ngươi là ai, đi đi đi, đừng đứng đây ngáng chân ta."
Nói xong thì đẩy Thiệu Thanh Viễn, hắn hơi tránh sang một bên, vị phu nhân kia mất thăng bằng lao về phía trước, lập tức ngã xuống đất.
Mọi người: "..."
Hiện tại hoàn toàn im lặng, mãi cho đến khi một trong mấy bà tử chạy tới dùng sức giúp bà ta đứng dậy: "Phu nhân, phu nhân người không sao chứ?"
Vừa chạy, bà tử kia cũng không khống chế được Lục thị.
Cuối cùng Lục thị cũng thoát ra được, có điều là tay vẫn bị trói, lảo đảo chạy về phía Cao Phong.
Cố Vân Đông trong xe ngựa nheo mắt lại, nói với Đồng Thủy Đào: "Muội qua đó giúp đi."
"Vâng ạ." Đồng Thủy Đào đã nóng lòng muốn ra ngoài từ sớm, nhưng nàng lo lắng cho tiểu thư, vì vậy chỉ có thể ngồi trong xe ngựa xem tình hình.
Bấy giờ nàng xuống xe ngựa, nhìn vào nói với Thiệu Võ: "Bảo vệ tiểu thư." MAyy dich
Sau đó vội vã bước tới cửa lớn Lục gia.
Vừa hay lúc này bà tử tiếp tục xông tới túm lấy Lục thị, bà ta tức giận dứt khoát dùng bàn tay bẩn thỉu túm lấy tóc Lục thị.
Thấy bọn họ sắp đụng vào nhau, Đồng Thủy Đào chạy tới trực tiếp nắm cổ tay bà ta: "Ta nói bà có hiểu tí quy tắc nào không? Không phải nói chỉ có những mụ đàn bà chanh chua mới túm tóc đánh người sao? Bà còn là hạ nhân của nhà giàu đấy, thật sự làm bẽ mặt chủ tử nhà bà."
"Ngươi, ngươi, ngươi là ai hả, liên quan gì đến ngươi?"
Đồng Thủy Đào tỏ vẻ nàng ấy cũng không muốn quản, nhưng ai bảo cái tên Cao Phong gì đó, vừa hay là người của Bạch gia chứ?
Người trong nhà luôn phải cứu đấy.
Lục thị đã đứng bên cạnh chiếc cáng, hai tay nàng ta còn đang bị trói, tuy rằng không biết nữ tử trước mắt tại sao lại đột nhiên tới giúp đỡ bọn họ. Nhưng hiện tại những người này đều dừng mọi động tác, khiến nàng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc bấy giờ, vị phu nhân kia cũng đã được dìu đứng vững, nhìn thấy hai người Thiệu Thanh Viên với Đồng Thủy Đào tự nhiên ở đâu chạy tới, lông mày bà ta xoắn hết cả lại.
"Các người là ai? Có biết ta là ai không mà chuyện nhà ta cũng dám quản?"
Thiệu Thanh Viễn liếc bà ta một cái: "Bọn họ là người của ta, hôm nay các người không được đưa đi."
Phu nhân cười khẩy: "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi bảo không đưa thì sẽ không đưa sao? Vừa rồi ngươi đẩy ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu."
Thiệu Thanh Viễn: "Nói có sách mách có chứng, nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ không phải do bà đẩy người thành ra đứng không vững nên mới ngã sõng soài ra đất sao."
Phu nhân nhìn lướt qua thấy họ có bốn người: "Còn đứng đực ra đấy làm gì? Không cần quan tâm tới bọn chúng, lôi hai kẻ gian phu dâm phụ này đi cho ta."