Chương 1004: Các người đi với bọn ta.
Mấy tên hạ nhân nghe thấy lời phu nhân, lập tức động thủ.
Kết quả khi hai người khiêng cáng muốn rời đi thì phát hiện không thể nhúc nhích, cái cáng bị Thiệu Thanh Viễn dùng tay giữ lại, căn bản đi không nổi.
Ngay sau đó Thiệu Thanh Viễn lôi Cao Phong đang hôn mê ra khỏi cáng. Trực tiếp vác trên lưng mình, sau đó đá hai tên đàn ông ngã lăn ra đất.
Phu nhân sững sờ một lúc, ngay sau đó bà ta nhìn thấy hai bà tử định bắt Lục thị đi nhưng còn chưa kịp đụng tới đã bị Đồng Thủy Đào xô ngã.
Sau đó, Đồng Thủy Đào xoa xoa cổ tay mình rồi đi về phía vị phu nhân kia. MAyy dich
"Bà có muốn thử không?" Mấy người này không có chút giá trị vũ lực nào, nàng không cần dùng nhiều lực bọn họ đã không xong rồi.
Phu nhân nhìn trái nhìn phải, mình đem theo bốn người mà tất cả đều bị đánh ngã lăn ra đất không bò dậy được, nhất thời bắt đầu hoảng sợ.
Bà ta chậm rãi lui về phía sau, ngón tay hơi chột dạ chỉ vào Đồng Thủy Đào: "Các ngươi, các ngươi, các ngươi chờ đó, có giỏi thì đừng có đi."
Nói xong cũng chẳng quan tâm hạ nhân của mình mà chạy như bay ra khỏi ngõ.
Bốn người kia thấy chủ tử mình bỏ chạy thì lại càng sốt ruột, vội vàng hoảng loạn dìu nhau đứng lên, lảo đảo ra khỏi Lục gia.
Chẳng qua là trước khi đi còn thở ra vài lời khó nghe.
Đám người ban nãy còn diễu võ dương oai nháy mắt đã chuồn đi sạch sẽ. Hàng xóm đứng bên ngoài viện lại ngơ ngơ ngác ngác đứng sững đó không há ra được câu nào.
Nhất là chứng kiến một màn vừa nãy, cả đám không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Hóa ra, hóa ra gia đình thuê nhà bên cạnh Nguyên gia lại lợi hại như vậy.
Nam tử thân là thợ săn thì thôi đi. Không ngờ ngay cả muội muội hắn cũng dũng cảm như vậy.
Đúng rồi, còn có cả vị thê tử kia nữa, dám vác búa đi chém cửa nhà người ta.
Tính khí cả nhà này không thể dây vào.
Cũng không biết là ai bắt đầu, người đó bắt đầu rút lui, sau đó vội vàng chuồn đi.
Những hàng xóm láng giềng khác thấy thế thì không nói hai lời lập tức bỏ về nhà.
Toàn bộ con hẻm trong phút chốc chỉ còn lại đám người Cố Vân Đông, Lục thị và Cao Phong.
Đông Thủy Đào nhanh chóng tới phía sau Lục thị, giúp nàng ta cởi trói.
Lục thị thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cổ tay hành lễ với hai người: "Đa tạ ân cứu mạng của hai vị, tiểu phụ nhân vô cùng cảm kích."
Thiệu Thanh Viễn lại lần nữa đặt Cao Phong trên lưng vào cáng, chìa tay ra bắt mạch cho hắn.
Lục thị lập tức tiến lên một bước, hơi đề phòng nhìn hắn: "Vị công tử này, người…"
"Ngươi đi thu dọn đồ đạc, lập tức theo bọn ta." Thiệu Thanh Viễn không ngẩng đầu, chẳng qua là thời gian bắt mạch cho Cao Phong càng dài, lông mày càng nhăn lại.
Lục thị ngẩn ra, lập tức khẩn trương đứng dậy: "Công tử, người đang nói cái gì vậy? Tại sao phải đi theo người?"
"Bởi vì bọn ta quen hắn, hắn là bằng hữu của bọn ta." Không biết Cố Vân Đông xuống xe từ lúc nào mà bây giờ đã đứng đằng sau Lục thị khẽ giải thích: "Ta không biết cô nương quen Cao Phong như thế nào, nhưng tình hình của hắn bây giờ không ổn. Hơn nữa, tuy rằng vị phu nhân vừa nãy đã đi. Nhưng nếu đợi bà ta gọi người đến e là Cao Phong không chịu nổi phiền phức."
Lục thị tròn mắt nhìn: "Các ngươi thật sự biết hắn?" Còn gọi đích danh tên Cao Phong. MAyy dich
"Đương nhiên biết, cô nương đi thu dọn đi, chúng ta sắp đi rồi." Cố Vân Đông suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Nếu cô nương không muốn đi khỏi đây cùng bọn ta thì tùy. Nhưng bọn ta nhất định phải đưa Cao Phong theo."
Lục thị vẫn có chút bất an. Nàng nhìn Cao Phong lại nhìn đám người Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Một lúc lâu sau khẽ cắn môi gật đầu đáp: "Được, ta đi cùng các ngươi."
Mặc dù không biết đối phương là ai nhưng nàng ta biết rõ, bản thân căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Cho dù muốn cản cũng không cản được.
Nếu để bọn họ đưa Cao Phong đi một mình. Chi bằng đi cùng, chí ít nếu như đối phương gây bất lợi với Cao Phong nàng còn có thể ngăn cản.
Lục thị hít sâu một hơi, nhanh chóng xoay người vào phòng, một lúc sau đem ra hai bọc đồ còn có cả một bọc thuốc.
Nàng không đem theo nhiều đồ, dường như không giống người thường ở lại căn nhà này.
Chỉ là khi nàng tới gần chiếc đàn tỳ bà bị đập nát thì đột nhiên khựng lại. Lúc lâu sau ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ vuốt ve, nét mặt không nén khỏi sự bi thương, nói khẽ: "Xin lỗi, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, nhưng ta lại…không bảo vệ được ngươi."
Cố Vân Đông đứng cách đó không xa, đôi mắt nhìn thẳng vào chiếc đàn tỳ bà.
Chiếc đàn này chắc đã cũ, tuy cô không hiểu nhạc cụ nhưng có thể nhìn thấy chủ nhân rất yêu thương nó, được bảo quản rất tốt.
Đáng tiếc đã bị đập thành hai khúc, cho dù có sửa cũng không dùng được.
Lục thị hít sâu một hơi, lau nước mắt, nâng chiếc đàn tỳ bà lên bỏ vào bọc quần áo trước mặt.
Nàng vẫn muốn mang đi, cho dù bị đứt đoạn cũng muốn gom lại. Sau này nếu gặp được thợ cao tay cho dù không thể dùng được nhưng cũng còn có thể sửa một chút rồi đặt ở một nơi nào đó làm kỷ niệm.
Lục thị chuẩn bị đồ đạc xong, từ đầu đến cuối chưa tới mấy phút đồng hồ.
Nàng đứng dậy, vừa định nhìn Cao Phong bỗng dưng lại nghe được Thiệu Thanh Viễn nhíu mày nói với Cố Vân Đông nói: "Chúng ta trì hoãn hai khắc rồi, tình hình Cao Phong bây giờ không ổn lắm ta phải giúp hắn lấy máu."
Cố Vân Đông gật đầu: "Thiếp nói Thiệu Võ đi mua hai chiếc xe ngựa, hiện tại vẫn chưa về, bây giờ tranh thủ kiểm tra cho Cao Phong trước xem sao."
Thiệu Thanh Viễn vác Cao Phong lên, vội vàng đi vào trong phòng.
Lục thị giật mình, chậm một bước, đặt bao đồ xuống nhanh chóng đuổi theo vào bên trong.
Vừa vào cửa đã thấy Thiệu Thanh Viễn đặt Cao Phong trên giường, lôi ra một bao kim châm cứu.
Lục thị hốt hoảng, khẩn trương chạy tới thò tay che trước ngực Cao Phong, cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Thiệu Thanh Viễn nhăn mặt: "Chắc ngươi đã biết Cao Phong bị trúng độc chứ? Mặc dù đã uống thuốc giải độc nhưng rõ ràng độc tính vẫn chưa hết. Ngươi lại không đi tìm đại phu giải độc cho hắn, trì hoãn thêm mấy ngày nữa e là hắn sẽ không thể tỉnh lại."
Lục thị sửng sốt, quay đầu nhìn Cao Phong, sẽ không tỉnh lại sao?
Cố Vấn Đông đi tới kéo nàng ta sang một bên: "Phu quân ta là đại phu, chàng ấy nói tình trạng Cao Phong không ổn thì thật sự là không ổn. Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không làm gì Cao Phong. Nếu thật sự muốn hại hắn thì vừa nãy đã không cần cứu các người, cứ để mụ già kia lôi các người đi là được."
"Nhưng, nhưng mà…"
"Hơn nữa, cho dù ngươi muốn cản, mà ngươi chỉ có một mình thì liệu có thể chống lại cả đám bọn ta sao? Không việc gì bọn ta phải giải thích cặn kẽ với ngươi, đúng không."
Lục thị bứt ngón tay, không thể không thừa nhận cô nói có lý.
Cuối cùng nàng không nhúc nhích nữa, đứng đó nhìn Thiệu Thanh Viễn rút kim châm rút máu độc cho Cao Phong.