Chương 1005: Rời đi.
Những giọt máu màu đen được thải ra nồng nặc mùi thối, lúc trước Lục thị không biết, bây giờ nhìn chỉ thấy kinh hồn.
Cố Vân Đông cũng nhăn mặt khó chịu.
Thiệu Thanh Viễn lập tức nói: "Mùi máu nặng, nàng đi ra trước cho thoáng, ở bên ngoài chờ ta."
Cố Vân Đông vội gật đầu, cô thật sự không thoải mái, cảm giác hơi buồn nôn.
Cô lại lần nữa bước ra sân, bên ngoài Đồng Thủy Đào đem theo La Kỳ canh giữ bên cạnh xe ngựa. Mặc dù hàng xóm đã đi hết nhưng lúc này một đám lại thò đầu qua nhìn, thi thoảng lại nghe được mấy âm thanh thì thầm bàn tán.
Cố Vân Đông không thèm để ý, bên tai nghe thấy tiếng xe ngựa lăn bánh tới.
Ngay sau đó, đã thấy Thiệu Võ đánh xe ngựa vòng qua con hẻm xuất hiện trước mặt mấy người.
Xe ngựa mới mua vẫn dính đầy bụi bặm và chẳng có gì nổi bật.
Thiệu Võ xuống xe, nhặt mấy bao đồ Lục thị chuẩn bị rồi hai ba cái chất lên xe.
Chẳng mấy chốc trong phòng có chút động tĩnh. Lục thị bưng máu độc thải trên người Cao Phong bước ra.
Nàng biết Cố Vân Đông mang thai nên không dám cho cô xem, tự mình đi đến góc tường xử lý.
Lúc này Cố Vân Đông mới vào phòng, bên trong vẫn thoang thoảng mùi tanh hôi nhưng khá hơn lúc trước nhiều.
"Cao Phong sao rồi?"
Cô đi đến mép giường nhìn khí sắc Cao Phong. Vốn dĩ mặt hắn hơi đen, hiện giờ lại tái nhợt đi rất nhiều nhưng vẫn còn tốt hơn lúc trước một chút.
Thiệu Thanh Viễn đang rửa tay, nghe vậy thở dài nói: "Hắn trúng độc đã vài ngày rồi, lại không tìm đại phu giải độc nên độc tính đã ngấm sâu. Nếu không phải hắn đã uống thuốc giải độc có giảm được chút độc tính thì chỉ sợ bây giờ cho dù ông nội ta tới cũng chịu bó tay."
"Ai hạ độc hắn nhỉ? Hơn nữa, nếu đã trúng độc vì sao không tìm đại phu khám? Hắn là người Bạch gia, mặc dù trấn nhỏ không có y quán Huệ Dân nhưng phủ thành lúc nào cũng có. Cho người gửi thư thì hắn cũng đâu đến nỗi…"
Cố Vân Đông nói được một nửa thì ngẩng đầu liếc Thiệu Thanh Viễn.
Không tìm người Bạch gia thì thôi đi, vậy mà ngay cả đại phu bình thường cũng không thèm tìm. Chắc chắn Cao Phong đang gặp vấn đề khó khăn hoặc đang tránh né người nào.
Thiệu Thanh Viễn hơi cau mày: "Mặc kệ nói như thế nào, cứ phải đưa người đi cùng trước. Độc trên người hắn vẫn chưa giải hết, trên đường còn phải châm cứu vài lần. Đến lúc đó chờ hắn tỉnh lại tự nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra."
Còn về Lục thị, nhìn bộ dạng cảnh giác của nàng hiển nhiên sẽ không nói rõ sự tình.
Đang nói chuyện Lục thị đã bưng chậu nước đi vào.
"Thiệu công tử, ngài rửa tay đi."
Dứt lời, nàng cũng cầm khăn rửa mặt và tay chân dính máu cho Cao Phong. MAyy dich
Lục thị cũng đã nhìn ra, vị Thiệu công tử này thật sự có chút bản lĩnh, chí ít hơi thở Cao Phong đã dần ổn định trở lại.
Thực ra nàng cũng rất lo lắng, suy cho cùng tình hình thực tế của Cao Phong càng ngày càng gay go.
Thiệu Thanh Viễn rửa tay xong, thu dọn bao châm cứu, Thiệu Võ cùng với Đồng Thủy Đào khiêng cáng bước vào.
Hai người lặng lẽ khiêng Cao Phong ra cửa, đi tới trên xe ngựa.
Lục thị bước theo sau, chiếc xe này do Đồng Thủy Đào điều khiển.
"Đi thôi."
Mấy người rất nhanh lên xe ngựa, đóng cửa viện. Đồng Thủy Đào vung dây cương xe ngựa theo đó tiến thẳng về phía trước ra khỏi ngõ Đăng Lung.
Ngồi trong xe Lục thị thầm lo sợ, không biết quyết định đi theo có đúng hay không.
Chẳng qua chuyện đã đến nước này thì cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Đợi cho đến khi đoàn người của Cố Vân Đông hoàn toàn biến mất. Tất cả người ở trong ngõ Đăng Lung mới lần lượt đi ra
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt đầy sự khó hiểu.
" Người Cố gia chuẩn bị rời đi? Phải đi khỏi ngõ Đăng Lung rồi?"
"Hơn phân nửa là vậy, ta thấy cửa sân đã được khoá lại. Tất cả bọn họ đều lên xe ngựa, vừa nhìn là biết muốn rời đi."
"Không phải mới ở được hai tháng sao? Không lẽ thật sự như bọn họ nói, chỉ ở tạm đây để tìm người thân, hiện tại người thân đã trở về nên bọn họ cũng rời đi sao? Thế nhưng bọn họ đi thì đi, vậy sao đến Lục thị và tên gian phu kia cũng dẫn đi."
"Các ngươi nói xem, có phải nam nhân nhà đó đã nhìn chúng Lục thị rồi không? Các ngươi không nhìn thấy dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi của hắn, lại còn rất anh tuấn đấy."
"Nói lung tung gì vậy? Nếu như nhìn trúng Lục thị sao có thể dẫn theo nam nhân đó đi cùng? Hơn nữa Cố phu nhân còn ở đây đấy."
Mọi người nghị luận nhao nhao, phần lớn đều tập trung xung quanh vấn đề Lục thị bị dẫn đi.
Mà lúc này thím Nguyên vừa dẫn hai đứa con trai trở về, khí thế hùng dũng hiên ngang đi đến gõ cửa nhà Cố Vân Đông. Ngơ ngác nhìn ổ khoá dày nặng chịch trên cửa.
Đợi đến khi biết được tin cả nhà bọn họ đã rời khỏi ngõ Đăng Lung, bà ta gần như không thở nổi muốn ngất đi.
Bà ta tâm tâm niệm niệm đợi gần hai tháng, nam nhân trong nhà lại không giúp bà ta trút giận. Bà ta chỉ có thể trông cậy vào con trai mình. Hôm nay con trai trở về, bà ta còn đích thân ra cổng thành đón.
Kết quả vừa quay về lại phát hiện kẻ thù không thấy đâu, đi mất rồi.
Bà bị đè nén hai tháng không cam tâm, nhẫn nhịn không có nơi nào để trút giận.
Nhưng hai đứa con trai của bà ta lại nhìn nhau, thầm thở phào một hơi.
Đoàn người Cố Vân Đông không hề hay biết thím Nguyên nhớ nhung bọn họ hai tháng, xe ngựa của họ đã chạy bon bon đến huyện thành.
Bọn họ và tiêu sư đã hẹn gặp nhau ở cửa ra vào huyện thành. Hôm nay bởi vì cứu Cao Phong nên đã chậm trễ nửa canh giờ, chỉ sợ đối phương sốt ruột vì chờ lâu.
Cứ cho là như vậy, Thiệu Thanh Viễn cũng không cho xe ngựa tăng tốc. Trong xe ngựa có thai phụ và bệnh nhân, chỉ có thể chậm rãi đi.
Đợi đến khi đi đến cửa thành, quả nhiên nhìn thấy mấy vị tiêu sư đang đứng hoặc ngồi đợi.
Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đi đến, vị phó tiêu đầu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng chạy ra chào đón: "Thiệu công tử các ngươi đã đến rồi sao?"
"Thật sự xin lỗi, ta có chút chuyện nên đã chậm trễ, để các ngươi đợi lâu."
"Việc này không sao, bọn ta cũng lo các ngươi gặp phải chuyện gì đó, chỉ là không biết các ngươi đang ở đâu, không dễ tìm."
Thiệu Thanh Viễn cười nói: "Đa tạ phí tâm, nhưng mà có chuyện này muốn nói rõ ràng với Thịnh tiêu đầu. Như trước đó chúng ta đã nói, muốn hộ tống năm người về kinh thành trước. Chỉ là hôm nay xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, phải thêm hai người, không biết Thịnh tiêu đầu có vấn đề gì không. Yên tâm chi phí bọn ta đưa sẽ không ít."
Thịnh tiêu đầu sững sờ, quả nhiên nhìn thấy nhiều hơn một chiếc xe ngựa, có điều tính tình của hắn ngay thẳng chỉ cười haha rồi nói: "Nhiều thêm hai người thì thêm hai người không có gì phải vội cả. Ta thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy xuất phát thôi???"
"Được, lên đường thôi."
Thiệu Thanh Viễn quay lại xe ngựa, phía bên kia Thịnh tiêu đầu cũng trở về vị trí chính giữa mấy vị tiêu sư.
Một vị tiêu sư nhìn có vẻ trẻ tuổi vội vàng đi đến hỏi: " Phó tiêu đầu có chuyện gì vậy?"
Thịnh tiêu đầu nói hết mọi chuyện ra, vị tiêu sư trẻ tuổi lập tức cau mày không vui.