Chương 1006: Bọn ta đi đến Kinh Thành.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đến muộn còn chưa tính, không nói câu nào đã muốn thêm hai người. Còn có chút thành thật nào không vậy? Tiêu sư chúng ta cũng không phải là thuộc hạ của bọn họ, còn tự mình quyết định."
Thịnh tiêu đầu nhíu mày: "Tiểu tử ngươi sao lại nói vậy? Thêm hai người thôi mà, cũng không phải thêm hai mươi người. Người ta cũng nói là đến lúc đó sẽ đưa bạc."
"Phó tiêu đầu suy nghĩ nhiều rồi. Ngươi xem bọn họ nhìn bộ dạng nghèo kiết xác. Bây giờ bọn họ mới chỉ thanh toán tiền cọc, đợi đến khi đến Kinh Thành còn có thể cho thêm hay không thì không chắc. Đến lúc đó chúng ta còn có thể đánh bọn họ một trận?"
Thịnh tiêu đầu gõ lên đầu hắn một cái: "Đừng có nói hươu nói vượn, trên đường đi có phép tắc của đi đường. Nếu như đã bọn họ đã mời tiêu cục, đương nhiên sẽ không thất hứa. Ngươi không nên suy đoán lung tung, ta thấy mấy người Thiệu công tử chỉ là ăn mặc có chút tùy ý, thân phận không chừng lại không đơn giản. Được rồi chúng ta vẫn nên hoàn thành việc của chúng ta là được. Đừng suy nghĩ lung tung, trang thủ thời gian lên đường."
Tiêu sư trẻ tuổi bĩu môi, trong lòng còn nói hai câu phó tiêu đầu ngốc.
Mọi người đều chuẩn bị một chút rồi lên đường, hắn cũng không nói gì thêm.
Phía tiêu sư cũng có một chiếc xe ngựa và hai con ngựa, suốt dọc đường này bọn họ sẽ hộ tống xe ngựa của Thiệu Thanh Viễn ở trong.
Đối với Thịnh tiêu đầu con đường đi đến kinh thành vô cùng quen thuộc. Nơi nào nghỉ ngơi không an toàn đều đã nói qua với Thiệu Thanh Viễn.
Trong lòng Thiệu Thanh Viễn đã nắm chắc mọi việc, chuẩn bị kỹ càng, tùy cơ ứng biến với mọi tình huống phát sinh.
Cũng may bọn họ không khiến nhiều người chú ý. Các tiêu sư cũng có cách riêng của mình. Hơn nữa, cho dù là có người muốn gây bất lợi với họ cũng không nghĩ họ đã ngừng nguyên tại chỗ gần hai tháng. Như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
Lục thị vẫn luôn ngồi im trong xe ngựa, từ sau khi nhìn thấy những vị tiêu sư. Nàng không dám nhìn ra bên ngoài thăm dò nữa.
Chỉ là có chút lo lắng bất an giữ chặt tay Cao Phong. Cũng không hỏi rốt cuộc bọn họ muốn đưa nàng đi đâu.
Cho đến khi trời tối, cả đoàn người ngủ lại trong khách điếm. Thiệu Thanh Viễn lại bắt mạch và châm cứu cho Cao Phong, nàng mới không nhịn được mà hỏi Cố Vân Đông: "Thiệu phu nhân chúng ta đang đi đâu vậy?"
Cố Vân Đông chợt nhận ra vẫn chưa nói cho Lục thị biết mục đích của bọn họ. Vỗ vào trán mình một cái.
Quả nhiên, sau khi có thai trí nhớ cũng suy giảm.
"Chúng ta đi đến kinh thành."
" Kinh thành?" Lục thị lại thêm hoảng sợ, kinh thành, nơi đó là đất của thiên tử.
Nơi đó chính là nơi nhiều rắc rối và phức tạp. Những người như bọn họ nhất là Cao Phong, đi đến kinh thành thật sự không sao chứ? MAyy dich
Trong lòng Lục thị vô cùng bất an, giờ này nàng chỉ có thể mong chờ Cao Phong tỉnh lại, xác nhận đám người Cố Vân Đông có đáng tin hay không.
Thiệu Thanh Viễn cắm kim, lúc này hắn không lấy máu, chỉ kê một ít thuốc, để Thiệu Võ đến hiệu thuốc mua về.
Thuốc mà Lục thị lấy ra Thiệu Thanh Viễn không dùng đến.
Dược liệu này chất lượng không tốt, cũng không có tác dụng gì nhiều, cùng lắm chỉ duy trì ổn định mà thôi.
Lục thị vẫn luôn ở bên cạnh Cao Phong, tối ngủ cũng không dám rời đi. Chỉ trải một cái nệm bên cạnh giường để ngủ.
Cố Vân Đông cũng không quản nàng, Lục thị này đúng là quá cẩn thận rồi. Dù chỉ là một chữ thừa thãi nàng cũng không nói.
Ngày đầu tiên bình an vô sự, đã qua ngày thứ hai, đoàn người lại một lần nữa lên đường.
Cố Vân Đông đang mang thai, trên đường ăn uống phải đặc biệt chú ý, đi cũng rất chậm.
Qua vài ngày, cũng mới chật vật đi được một phần năm đoạn đường.
Cũng may ngày hôm nay không khí thoáng mát hơn một chút. Đi chậm cũng không cảm thấy khó chịu.
Có điều đối với tiêu sư mà nói, đi như vậy vẫn là rất chậm. Những người khác thì vẫn ổn, lúc Thịnh tiêu đầu ra lệnh đều nghe theo. Dù sao thì lộ phí đi đường cũng đã có người trả, bọn họ chỉ cần tăng cường cảnh giác chú ý an toàn là được.
Nhưng có một tiêu sư trẻ mặt cứ nghệt ra. Lúc nhìn Thiệu Thanh Viễn mũi không phải mũi, mắt không ra mắt. Tựa như thiếu của bọn hắn mấy trăm lượng bạc không bằng vậy.
Cố Vân Đông không vui, cô dùng tiền để thuê người. Người ta không cam tâm tình nguyện làm, lại còn tỏ thái độ như vậy là sao?
Cô nói Thiệu Võ đến gặp Thịnh tiêu đầu nói chuyện. Thịnh tiêu đầu trên đường đi chú ý nhiều một chút quả nhiên đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của vị tiêu sư đó nên có chút tức giận. Quay đầu sắp xếp hắn lên phía trước dẫn đường, tốt nhất là không nên đụng mặt với chủ thuê.
Cứ như vậy qua đi vài ngày, phía Cao phong đã có chút chuyển biến.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi tại khách điếm, Cao phong đã tỉnh dậy trong chốc lát.
Lúc đó Thiệu Thanh Viễn đang bắt mạch cho hắn, nhìn thấy hắn tỉnh lại có chút thở phào.
Lúc Cao Phong nhìn rõ người trước mặt, hắn lại có chút ngạc nhiên, không chắc chắn mở miệng: "Thiệu, Thiệu công tử?"
"Là ta."
Giọng nói Cao Phong khàn khàn, nói chuyện cũng rất khó khăn. Nhìn thấy Lục thị ở bên cạnh thì có chút thả lỏng: "Không ngờ lại gặp Thiệu công tử, đúng là có duyên phận."
Thiệu Thanh Viễn nghe xong có chút dừng tay lại, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Lúc hắn muốn nói tiếp, Cao Phong lại một lần nữa hôn mê.
Thiệu Thanh Viễn đứng dậy cùng Cố Vân Đông đi đến bên cạnh cửa sổ, trong anh mắt của hai người đều không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Tại sao thiếp lại nghe ra trong lời nói của Cao Phong dường như không biết chàng là người Bạch gia."
Bằng không hắn sẽ gọi Thanh Viễn là nhị thiếu gia.
Nhưng lúc Thiệu Thanh Viễn nhận lại tổ tiên, có viết thư thông báo với Cao Phong. Sau đó Cao Phong cũng có hồi thư. Hắn nghe được tin ở vùng biên cương có một vị dược liệu quý, rất khó hái hắn muốn đi xem thử. Nếu như có thể hái được thì có thể làm lễ vật cho nhị thiếu gia.
Đây cũng là nguyên nhân mà người Bạch gia không hề lo lắng khi Cao Phong không quay về.
Thiệu Thanh Viễn mím môi sắc mặt nghiêm trọng.
Cố Vân Đông suy nghĩ: "Thiếp đi tìm Lục thị nói chuyện."
"Đi đi."
Lục thị sau khi thấy cách Cao Phong cư xử với Thiệu Thanh Viễn cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
Biết được bọn họ quen nhau, hơn nữa thái độ của Cao Phong đối với bọn họ cũng tốt, hai bên cũng không phải là kẻ thù. Lục thị cũng không còn căng thẳng nữa.
Bởi vậy khi Cố Vân Đông tìm nàng nói chuyện phiếm, tuy rằng nàng vẫn đang che giấu nhiều chuyện, nhưng đã tiết lộ đôi chút.
Lục thị và Cao Phong quen biết nhau vào khoảng cuối năm trước, lúc đó Cao Phong đã bị thương, vô tình đi vào sân nhà Lục thị.
Sau khi hắn hôn mê đã được Lục thị cứu.
Cao Phong vẫn luôn dưỡng thương ở nhà Lục thị suốt mấy tháng trời. Vào tháng hai năm nay vị phú hộ bao nuôi Lục thị đến đã nhìn thấy Cao Phong.
Lục thị chính là ngoại thất của một phú hộ trên thị trấn, nhưng nàng và những ngoại thất khác không giống nhau.
Còn cụ thể không giống ở đâu thì Lục thị chưa nói. Đây là chuyện riêng tư của nàng, Cố Vân Đông cũng không nên hỏi nhiều.
Tên phú hộ đó nhìn thấy Cao Phong thì vô cùng tức giận muốn xử lý Lục thị.
Lúc đó vết thương của Cao Phong đã được chữa trị gần khỏi rồi. Trong người hắn có chút võ công nên phú hộ đó trái lại lại bị Cao Phong đánh cho một trận.
Ông ta sợ hãi để lại một lời nói ác ý rồi vội vàng chạy trốn.