Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1009 - Chương 1009. Nhiếp Thông Không Biết Nói Chuyện

Chương 1009. Nhiếp Thông không biết nói chuyện Chương 1009. Nhiếp Thông không biết nói chuyện

Chương 1009: Nhiếp Thông không biết nói chuyện

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau một cái, cũng không nói có khả năng bọn họ chính là quý nhân mà hải tặc muốn giết.

Nhiếp Thông tiếp tục nói: “Sau khi La phó tướng bắt được Nhị đương gia của hải tặc kia, vẫn muốn đưa hắn tới kinh thành. Việc này Triệu tướng quân đã trực tiếp tấu lên Hoàng Thượng, cũng không biết ông ấy đã nói cái gì, Hoàng Thượng lại vô cùng tức giận. Sau đó Triệu tướng quân nhận mệnh, tự mình đi quét sạch đám hải tặc này.”

Hắn nói xong, đột nhiên nhìn về phía Cố Vân Đông, nói một câu: “Đúng rồi, vị Triệu tướng quân này, chính là Triệu chỉ huy sứ ở phủ Tuyên Hòa mấy năm trước, sau đó lúc đến bình loạn ở phủ Khánh An, còn gặp được cha muội, cha muội giúp đưa chủ ý bắt thổ phỉ. Lần trước ta gặp Triệu tướng quân, trong lúc vô tình còn nói qua chuyện này.”

Tuy rằng Cố Vân Đông chưa gặp qua Triệu tướng quân này, nhưng cũng nghe qua chuyện của ông ấy, lập tức bừng tỉnh.

Nhiếp Thông nói xong, lại thở dài một hơi: “Đáng tiếc, lúc truy quét hải tặc, dường như tên cầm đầu đã sớm nhận được tin tức, nên rời khỏi doanh trại. Tuy rằng những hải tặc khác đều bị bắt, nhưng tên cầm đầu lại chạy thoát. Sau đó lần theo manh mối, phát hiện hắn rất có khả năng chạy trốn tới gần kinh thành. Ta phụng mệnh đến tìm kiếm tung tích của hắn.”

Cố Vân Đông không ngờ chuyện hải tặc này còn chưa kết thúc, vậy tên hải tặc kia vì sao lại chạy trốn tới kinh thành?

Là ở kinh thành hắn có chỗ dựa, đồng đảng? Hay là… Hắn vẫn chưa từ bỏ việc tiếp tục đối phó với bọn họ?

Nhưng mà ngẫm lại, khả năng phía sau không lớn, kinh thành là dưới chân thiên tử, vốn đã đề phòng nghiêm ngặt, muốn xuống tay ở kinh thành, nếu hải tặc không bị ngốc, cũng chính là không muốn sống nữa. MAyy dich

Nếu không phải khả năng thứ hai, nói như vậy, có khả năng trong kinh thành có đồng đảng của hắn.

Cố Vân Đông không nhịn được mà nhíu mày, lúc trước cô hoài nghi hải tặc và Tuân phủ có quan hệ, hiện tại……

“Các ngươi phải về kinh đúng không? Ta tìm hai người hộ tống các ngươi trở về, hiện giờ kinh thành đang canh phòng nghiêm ngặt, ra vào cửa thành đều rất phiền toái, người của ta đi theo, cũng thuận tiện hơn một chút.”

Nhiếp Thông lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Cố Vân Đông.

Hắn đã nói như vậy. Cố Vân Đông cũng không khách khí với hắn, lập tức gật đầu: “Vậy làm phiền Nhiếp đại ca.”

“Chuyện này thì có gì đâu mà phiền, muội hồi kinh cũng tốt, tẩu tử muội ở nhà thi thoảng nhắc muội mãi, ta cũng đau đầu. Ta là trượng phu nàng mà so ra ở trong lòng nàng địa vị còn kém hơn muội.”

Cố Vân Đông buồn cười, giấm này cũng muốn ăn?

Nhiếp Thông còn có việc, nói xong liền rời đi: “Ta bận việc nên đi trước, sau này chờ ta có ngày nghỉ phép, lại tới chúc mừng muội được sắc phong thành quận chúa.”

Nhiếp Thông lúc trước nghe được tin tức, cả kinh thiếu chút nữa ngã ghế.

Hắn thật sự không nghĩ tới, năm đó nàng ấy dẫn theo mẹ, đệ đệ và muội muội ngàn dặm xa xôi chạy nạn đến phủ Tuyên Hòa, ngay cả phòng ở cũng không thuê được, thế nhưng lại có sự chuyển biến lớn như vậy.

So với cô, Nhiếp Thông cảm giác mình quá yếu kém, xem ra còn phải tiếp tục nỗ lực hơn.

Hắn đứng dậy đi ra cửa, đi được hai bước lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, nhíu mày đánh giá: “Có phải gần đây muội ăn rất ngon miệng không, ta thấy, hình như có chút béo?”

Cố Vân Đông: “……” Ta Thứ lỗi cho ngươi không biết cách nói chuyện, đáng đời trong lòng nương tử ngươi có ta, không có ngươi.

Cô trừng mắt nhìn Nhiếp Thông: “Cái gì mà béo, ta đang mang thai, cũng hơn bốn tháng rồi.”

Nhiếp Thông sửng sốt, sau đó ánh mắt đột nhiên hiện lên sự kinh ngạc lẫn vui mừng: “Muội có thai? Chúc mừng chúc mừng.” Hắn xoay người chúc mừng Thiệu Thanh Viễn.

Cố Vân Đông ha hả hai tiếng, người này không cứu được.

Cô trực tiếp hạ lệnh trục khách: “Huynh mau đi đi, đừng trì hoãn thời gian xuất phát của chúng ta.”

Nhiếp Thông bị đẩy ra ngoài vài bước, trong lòng lại muốn nói thêm hai câu, nhưng bị Cố Vân Đông không khách khí trừng mắt nhìn.

Thôi vậy, nàng là phụ nữ mang thai, tính tình nóng nảy không kiên nhẫn cũng là chuyện bình thường, hắn không nói là được.

Nhưng khi hắn nhìn thấy mấy người Thịnh tiêu đầu đang chờ ở bên ngoài cách đó không xa, đột nhiên dừng một chút, lại quay đầu thấp giọng nói: “Muội cẩn thận người nọ, chính hắn là người nói trong phòng các người có người khả nghi.”

Cố Vân Đông sửng sốt, nhìn về phía người tiêu sư trẻ tuổi kia.

Cô gật đầu: “Ta biết rồi, huynh đi trước đi, sau này gặp lại ở kinh thành.”

Nhiếp Thông phất phất tay, để lại hai người hộ tống mấy người Cố Vân Đông hồi kinh, còn mình dẫn theo mấy quan binh đã lục soát khách điếm xong rời đi.

Bọn họ vừa đi, Thiệu Thanh Viễn cũng nói với mấy người Thịnh tiêu đầu đang canh giữ ở bên ngoài: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng bắt đầu khởi hành thôi.”

Thịnh tiêu đầu nhanh chóng gật đầu: “Vâng, vậy ta đi kéo xe ngựa tới.”

Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới đi vào phòng Cao Phong, Lục thị và Cao Phong đang cúi đầu nói gì đó, nhìn thấy bọn họ tiến vào lại vội vàng nhìn qua.

Trên mặt hai người đều mang theo một tia khẩn trương khó hiểu.

Đặc biệt là Lục thị, nàng không ngờ người mình vẫn luôn hoài nghi đề phòng, lại có thân phận tôn quý như vậy?

Lúc trước đối mặt với Cố Vân Đông, nàng còn có thể thản nhiên đối diện, hiện giờ lại có thêm vài phần câu nệ cùng bất an.

Cố Vân Đông cười cười: “Đi thôi, có vấn đề gì, chờ hồi kinh lại nói sau.”

Cao Phong thở ra một hơi: “Được.” Hắn không khỏi lại nhìn Cố Vân Đông hai lần.

Hắn thậm chí cảm thấy, Cố Vân Đông người ba năm trước chạy nạn giết người kia mới ảo giác của mình.

Cao Phong được cõng lên xe ngựa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi khách điếm, chạy về phía kinh thành.

Bởi vì Nhiếp Thông đến nên thời gian có chút trì hoãn, chờ khi bọn họ đến cửa thành, đã qua buổi trưa. MAyy dich

Quả nhiên trước cửa thành có rất nhiều người đang xếp hàng, nhìn những quan binh canh cửa kia cẩn thận hỏi thăm đã biết hiện giờ kinh thành đang canh phòng nghiêm ngặt.

Cũng may Nhiếp Thông có để lại quan binh, bọn họ đi thương lương một lát, xe ngựa mấy người Thiệu Thanh Viễn được trực tiếp vào thành.

Nhưng mới vừa vào cửa thành, bọn họ lập tức đi sang bên cạnh tường thành, xe ngựa cũng ngừng lại.

Lúc trước đã nói với tiêu cục, lần này hộ tống chỉ cần đưa vào cửa thành là được rồi, hiện giờ mục đích đã đạt, đương nhiên nhiệm vụ của tiêu cục cũng hoàn thành.

Cố Vân Đông được Thiệu Thanh Viễn đỡ xuống xe ngựa, đi đến trước mặt Thịnh tiêu đầu, cười nói: “Chuyến đến kinh thành lần này đã vất vả cho các ngươi.”

Thịnh tiêu đầu chắp tay nói: “Quận chúa khách khí, một đường bình bình an an này, chúng ta cũng không tốn nhiều sức lực, ngược lại làm quận chúa tiêu pha.”

Bởi vì trước đó đã thỏa thuận với nhau, trên đường có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên giá cả thuê đương nhiên cũng cao một chút.

“Thịnh tiêu đầu không cần khiêm tốn, dọc đường đi biểu hiện của mọi người ta đều nhìn thấy. Tuy rằng trên đường đi không phát sinh chuyện gì, nhưng nhóm tiêu sư vẫn luôn đề cao cảnh giác, mỗi đêm đều sẽ có hai người bảo trì thanh tỉnh để cảnh giác tuần tra. Vì để ngừa vạn nhất, lúc các ngươi nghỉ ngơi trên đường, cũng chưa từng ăn qua một bữa cơm nóng hổi, mỗi người đều một tay cầm bánh bao lạnh cứng, một tay đặt trên đao bên hông, mọi lúc đều chuẩn bị liều mạng.”

Thịnh tiêu đầu sửng sốt, hắn không ngờ Cố Vân Đông lại chú ý đến cả những điểu này.

Quả thật, lần bảo hộ này bởi vì Thiệu Thanh Viễn có báo động trước, nên bọn họ đều chọn ra mấy tiêu sư có thân thủ tốt nhất trong tiêu cục.

Trước ngày xuất phát, càng phải mô phỏng mọi tình huống nguy hiểm có thể gặp phải trong chuyến đi nhiều lần.

Bình Luận (0)
Comment