Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1008 - Chương 1008. Quan Binh Tới

Chương 1008. Quan binh tới Chương 1008. Quan binh tới

Chương 1008: Quan binh tới

Thiệu Thanh Viễn tùy ý để hắn nhìn, ít nhiều cũng đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn.

“Nếu ngươi không tin thì đừng tin, ngày mai chúng ta có thể trở lại kinh thành. Ngươi quen biết với Tống Đức Giang, ông ấy nói, chắc ngươi nên tin nhỉ.”

Cao Phong há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Hắn lại đến gặp Cố Vân Đông, tuy rằng lúc trước hắn đã tỉnh vài lần, nhưng thời gian quá ngắn, cũng chưa tới kịp đối mặt với Cố Vân Đông. MAyy dich

Hiện giờ gặp lại, dường như đã qua mấy đời.

“Không thể tin được, ta đã tìm lâu như vậy cũng không có chút manh mối gì, cuối cùng lại gặp được ngươi ở chỗ này.”

Hơn ba năm trước, cô nương trên đường chạy nạn kia, thân hình mảnh mai lại không một xu dính túi nhưng ánh mắt lại đặc biệt kiên định, hiện giờ cô nương lắc mình biến hoá trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc.

Thậm chí đã lập gia đình và trở thành mẹ của một đứa trẻ.

Cố Vân Đông cười nói: “Ta biết, ngươi tìm ta là vì ngọc bội kia, Bạch Chi Ngôn đã nói như vậy.”

Nhắc tới Bạch Chi Ngôn, sắc mặt Cao Phong đột nhiên biến đổi, hơi cúi đầu, nói một tiếng ‘Ừm’, sau đó lấy lý do tinh thần không tốt, muốn nghỉ ngơi, liền nằm xuống.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn rời khỏi phòng Cao Phong, vừa ra khỏi cửa thì không nhịn được liếc nhìn nhau.

Sắc mặt vừa rồi của Cao Phong rất kỳ quái.

“Thôi vậy, đợi thêm một ngày nữa đi, ngày mai gặp được Tống Đức Giang, hắn sẽ nói cho ta biết.”

Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông trở về phòng, mọi người ăn tối xong thì đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, hai người chuẩn bị ăn sáng xong sẽ xuất phát, không ngờ còn đang dùng cơm trong phòng, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào.

Thiệu Thanh Viễn lập tức đứng lên, để Cố Vân Đông đứng phía sau, sau đó hắn mở cửa phòng ra.

Cửa vừa mở ra đã thấy không ít người trông giống quan binh xông vào khách điếm, bắt đầu khám xét bên trong.

Thiệu Thanh Viễn hơi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu vừa vặn nghe được tiếng nghị luận của hai người ở phòng khách bên cạnh.

“Nghe nói bọn hắn tới đây để truy quét hải tặc, mấy tháng trước, nhóm hải tặc ở Trường Nguyên bên kia đã cướp thuyền buôn.”

“Không phải Trường Nguyên cách kinh thành bên này khá xa sao? Sao lại đến bên này điều tra?”

“Cái này ta cũng không rõ lắm, nhưng xem tình hình này, chuyện nháo đến không nhỏ, ngươi nhìn mấy quan binh đó xem, từng người một lục soát rất cẩn thận.”

“Suỵt, đừng nói nữa, quan binh tới rồi.”

Thiệu Thanh Viễn từ khi nghe thấy hai từ hải tặc ở Trường Nguyên, sắc mặt hơi thay đổi.

Không phải đám hải tặc kia đã bị La phó tướng bắt rồi sao? Là lại đào tẩu được? Hay xảy ra vấn đề gì?

Thiệu Thanh Viễn chưa suy nghĩ ra rõ, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi khá quen thuộc.

“Các ngươi là ai? Định làm gì hả, muốn làm cái gì?”

Thiệu Thanh Viễn quay đầu, nhìn về phía căn phòng của Cao Phong.

Cố Vân Đông trong phòng cũng nghe thấy, đứng dậy đi ra ngoài: “Là tiếng của Lục thị, chúng ta qua nhìn xem.”

Thiệu Thanh Viễn do dự một chút, vẫn dẫn cô qua đó, tránh để lát nữa quan binh xông vào phòng bọn họ, ngược lại làm cô kinh sợ. MAyy dich

Hai người vừa bước vào phòng Cao Phong, nhìn thấy bên trong có ba quan binh đang nhíu mày lại đứng đó.

Lục thị chắn trước giường, đưa tay ngăn cản, giọng nói lại phát run: “Ta, chúng ta đều là người tốt, tuy hắn đang bị thương, nhưng, nhưng vết thương kia là của mấy tháng trước, chúng ta không phải là người các ngươi muốn tìm.”

Mấy quan binh kia lại lạnh mặt, trầm giọng nói: “Có phải là người chúng ta muốn tìm hay không thì cũng phải xem qua mới biết được, mau tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”

Trong lòng Lục thị sợ muốn chết, nhưng lại không dám nhượng bộ, sợ những người này không phân biệt trắng đen, bừa bãi đả thương Cao Phong.

Đúng lúc này, Thiệu Thanh Viễn bước vào, hắn đi đến trước mặt mấy quan binh kia, nói: “Xin hỏi mấy vị muốn tìm người nào? Người bệnh trên giường là bằng hữu của ta, mấy tháng nay chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau, hắn không phải người các ngươi muốn tìm.”

Mấy quan binh kia thấy có người đột nhiên xuất hiện thì có chút không kiên nhẫn, quay đầu muốn răn dạy vài tiếng.

Nhưng khi nhìn thấy mặt của Thiệu Thanh Viễn, lại đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: “Hóa ra là Thiệu đại nhân.”

Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc: “Ngươi biết ta sao?”

“Ha ha ha, Thiệu đại nhân không quen biết ta, nhưng ta lại nhận ra ngài. Đại nhân chờ một lát, ta sẽ đi tìm lão đại của chúng ta.”

Quan binh kia vừa nói xong, vội vàng chạy ra cửa.

Kết quả lại đụng phải Cố Vân Đông đang đứng đó, vội vàng hành lễ: “Bái kiến Vĩnh Gia quận chúa, quận chúa cát tường.”

Cố Vân Đông không ngờ hắn cũng nhận ra mình, cô sờ sờ mặt, chẳng lẽ danh tiếng của cô đã cao đến mức này sao?

Lục thị trong phòng ngạc nhiên nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, vừa rồi nàng nghe được cái gì?

Quan binh vừa rồi còn đang nhìn bọn họ như hung thần ác sát, lại gọi Thiệu công tử là…đại nhân.

Còn gọi Cố Vân Đông là… quận chúa??

Hóa ra nàng ấy là quận chúa??

Lục thị khiếp sợ không kịp hoàn hồn lại, không chỉ nàng, ngay cả đám người Thịnh tiêu đầu nghe thấy tiếng động chạy tới, cũng không dám tin nhìn về phía người phụ nữ đang mang thai kia, vẫn ăn mặc vải thô, bên người chỉ có một nha hoàn hầu hạ, một đường phong trần mệt mỏi nhưng vẫn tung tăng nhảy nhót, thân thể khỏe mạnh thỉnh thoảng còn tự mình nhặt củi nấu cơm.

Đây là quận chúa??!

Quận chúa bây giờ đều bình dân như vậy sao? Đừng nói là không có một chút kiêu ngạo nào, hơn nữa mọi chuyện đều tự tay làm?

Vị tiêu sư trẻ tuổi đứng phía sau Thịnh tiêu đầu kia sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh sợ nhìn hai vợ chồng trong phòng.

Chuyện này, làm sao có thể chứ? Quận chúa không chú ý hình tượng như vậy sao?

Không, tuyệt đối không có khả năng, hắn không tin.

Nhưng mà, rất nhanh tên quan binh chạy ngoài đã trở về, phía sau hắn còn có một người, vội vội vàng vàng bước tới.

Lúc Cố Vân Đông nhìn thấy hắn, sắc mặt buông lỏng, lập tức cười. MAyy dich

“Nhiếp đại ca, hóa ra người đứng đầu là huynh nha.”

Nhiếp Thông cười ha ha, tâm tình vô cùng tốt.

“Sao các ngươi lại ở chỗ này? Đi đi đi, chúng ta đến phòng bên cạnh nói chuyện một lát.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nói với Cao Phong đã tỉnh lại: “Các ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, chúng ta xuất phát vào thành trễ một chút.”

“Được.” Cao Phong khàn khàn đồng ý.

Nhiếp Thông cũng dặn dò mấy quan binh: “Được rồi, đây không phải hải tặc, các ngươi đi phòng khác nhìn xem. Tuy phải điều tra cẩn thận, nhưng cũng đừng quấy nhiễu bá tánh.”

“Vâng thưa đại nhân.”

“Ngươi ở bên ngoài canh giữ.”

Sau khi nói xong, Nhiếp Thông cùng Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi sang phòng bên cạnh.

Thiệu Thanh Viễn trước khi rời đi, gật đầu với Thịnh tiêu đầu: “Các ngươi chuẩn bị trước đi, lát nữa chúng ta gặp lại sau.”

“Vâng, Thiệu…… Đại nhân.” Thái độ của Thịnh tiêu đầu rõ ràng cung kính hơn rất nhiều.

Thiệu Thanh Viễn là người cuối cùng đi vào, đóng cửa phòng lại, lúc này mới hỏi Nhiếp Thông: “Các huynh tới lục soát để tìm ai? Ta vừa mới nghe có người nói, huynh tới tìm hải tặc?”

Nhiếp Thông uống một ngụm trà, nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện các ngươi không biết, lúc trước ở Trường Nguyên đã xuất hiện một đám hải tặc cướp thuyền buôn, thiếu chút nữa xảy ra chuyện. Nghe nói mục đích của nhóm hải tặc kia là muốn giết quý nhân trên thuyền, may mắn là lúc ấy có vị La phó tướng ở trên thuyền, lúc đó mới có thể chuyển nguy thành an.”

Bình Luận (0)
Comment