Chương 1011: Gặp Tống Đức Giang
Lúc này Cố Vân Đông, lại đang ngồi trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe.
Kinh thành vẫn phồn hoa như trước, không đúng, so với trước kia còn phồn hoa hơn.
Trên đường có mấy cửa hàng đều đã được tu sửa lại, đường phố cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, tinh thần người đi đường trên đường đều rất tốt.
Cố Vân Đông còn nhìn thấy được tiệm trà sữa của mình ở phía xa xa, tuy rằng không nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhưng bên ngoài xe ngựa nối liền không dứt, có vẻ việc làm ăn khá tốt.
Hôm nay cô không định đến Tân Minh Các, bên này cách nhà Tống Đức Giang tương đối gần, Thiệu Thanh Viễn thương lượng với cô, đưa Cao Phong đi gặp Tống Đức Giang trước.
Bọn họ quả thật rất để ý chuyện Cao Phong trúng độc bị thương, rốt cuộc là do người nào gây ra.
Xe ngựa nhanh chóng ngừng ở cửa sau Tống phủ, người gác cổng nhìn thấy hai chiếc xe ngựa xám xịt tới còn hơi nhíu nhíu mày, cho đến khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn từ bên trong bước xuống, lập tức vui vẻ, vội vàng ra nghênh đón: “Hóa ra là Thiệu công tử, công tử hồi kinh khi nào vậy?”
Thiệu Thanh Viễn hỏi: “Tống thúc có ở trong phủ không?”
“Có, đang ở bên trong, tiểu nhân sẽ cho người đi bẩm báo, Thiệu công tử mời vào trong.”
Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông xuống, lại bảo Thiệu Võ cõng Cao Phong xuống xe.
Tuy Cao Phong đã tỉnh lại, độc cũng sắp giải xong, nhưng trên người lại không có chút sức lực.
Đặc biệt là hai chân, lâu ngày không đi lại, máu không lưu thông, đi đường có chút khó khăn.
Người gác cổng kia đã cho người đi bẩm báo với lão gia, chính mình lại nhìn Cao Phong, thấy vẻ mặt bị bệnh của hắn, còn tưởng rằng Thiệu công tử không có cách chữa khỏi người này, nên cố ý tới tìm lão gia. MAyy dich
Đoàn người vào trong Tống phủ, không bao lâu sau đã thấy Tống Đức Giang vội vàng đi ra, trên mặt mang theo nụ cười kích động.
Một khắc nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên, vội vàng chạy tới, hai tay nắm lấy bả vai hắn, nghiêm túc đánh giá hắn một hồi.
Đến cuối cùng, thậm chí hốc mắt cũng phiếm hồng, cánh môi run run, vẻ mặt vô cùng kích động.
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Tống Đức Giang hít sâu một hơi, dùng sức vỗ vai Thiệu Thanh Viễn: “Tốt, tốt rồi, Bạch Hàng sư đệ cuối cùng cũng tìm được ngươi, cuối cùng một nhà các ngươi cũng đoàn viên, thật sự không nghĩ tới, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm người nhiều năm như vậy, thì ra hai ta đã sớm gặp nhau, còn có giao tình sâu đậm như vậy. Chẳng trách ngươi lại có thiên phú tốt như vậy, ha ha ha ha, đúng là dòng máu di truyền của sư phụ ta, thân là nhị thiếu gia của Bạch gia, thiên phú về y thuật có thể không tốt sao?”
Ông liên tục đánh giá Thiệu Thanh Viễn, càng đánh giá ánh mắt càng hài lòng: “Thực tốt, về sau ngươi chính là cháu trai của ta, hai người chúng ta có thể thảo luận y thuật. Lúc trước suy nghĩ của ngươi đã rất tốt, vừa lúc ở đây ta có hai trường hợp, đi thôi, bây giờ đến thư phòng, thảo luận một chút.”
Cố Vân Đông ha hả, thấy Tống Đức Giang hoàn toàn làm lơ mình, muốn duỗi tay kéo Thiệu Thanh Viễn đi, cuối cùng cô nhịn không được ho ‘khụ khụ’ hai tiếng thật mạnh.
Tống Đức Giang sửng sốt, chậm rãi xoay đầu nhìn về phía cô: “Ah, là quận chúa, quận chúa gần đây ăn uống khá tốt, nhìn mập mạp lên không ít.”
Cố Vân Đông: “……” Ta có thể để cho ngài đi, nhưng ngài ở lại đây, ta bảo đảm không đánh chết ngài.
Thiệu Thanh Viễn rút tay ra khỏi tay Tống Đức Giang, sắc mặt trở nên nghiêm túc vài phần, nói: “Tống sư bá, lần này chúng ta lại đây là muốn cho ngươi gặp một người.”
Tống Đức Giang ngẩn người: “Ai vậy?” Đúng rồi, lúc nãy hạ nhân có nói qua với ông, Thiệu Thanh Viễn còn dẫn theo một người bị bệnh tới đây, chẳng lẽ thật sự tới tìm ông chữa bệnh?
Thiệu Thanh Viễn hơi nghiêng người, lộ ra Thiệu Võ phía sau, cùng với Cao Phong nằm trên lưng hắn.
Khoảnh khắc Tống Đức Giang nhìn thấy Cao Phong, cả người đều ngẩn ra.
Ông vội vàng bước đến: “Cao Phong? Ngươi, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?”
Ông nói xong, theo bản năng duỗi tay bắt mạch cho hắn, ngay sau đó sắc mặt liền thay đổi: “Ngươi trúng độc?”
Cao Phong cười khổ: “Đúng vậy, ta bị trúng độc.”
“Sư bá, chúng ta vào nhà trước rồi nói sau.”
“Đúng đúng đúng, vào trong trước, lát nữa ta sẽ bắt mạch cho ngươi.” MAyy dich
Tống Đức Giang vội vàng đi trước dẫn đường, dẫn mấy người bọn họ vào một căn phòng gần nhất, để Cao Phong nằm xuống.
Lúc này ông càng thêm nghiêm túc cẩn thận bắt mạch một hồi, càng xem, sắc mặt ông lại càng thêm khó coi.
Sau một lúc lâu, ông thu hồi tay, hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Độc trên người Cao Phong là do ngươi giải sao? Ngươi nói chi tiết với ta được không, dùng những dược liệu nào để giải độc? Hắn trúng độc bao lâu rồi?”
Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông ngồi xuống, còn cho hạ nhân cầm một cái gối mềm để sau lưng cho cô tựa vào.
Động tác tự nhiên như vậy khiến cho Tống Đức Giang chú ý, cuối cùng ông nhìn thẳng vào chiếc bụng hơi nhô lên của Cố Vân Đông kia, há to miệng, sau một lúc lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Chính giọng nói của Thiệu Thanh Viễn kéo ông trở về: “Cao Phong đã trúng độc mấy tháng rồi, ban đầu ta hút máu độc cho hắn, cách hai ngày hút một lần, máu sền sệt, sẫm màu, mang theo mùi tanh hôi……”
Thiệu Thanh Viễn nói rất cẩn thận, Tống Đức Giang cũng thu hồi lực chú ý, rất nghiêm túc lắng nghe.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, cuối cùng Tống Đức Giang cũng hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Ông hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Phương pháp giải độc không sai, cũng may có ngươi kịp thời ra tay, bằng không sợ là hắn không chống đỡ nổi đến hiện tại.”
Nói tới đây, Tống Đức Giang chợt trở nên vô cùng tức giận: “Cao Phong, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đã hạ độc ngươi?”
Cao Phong mím môi, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, đột nhiên hỏi: “Thiệu công tử…… Thật sự là con trai Nhị gia mất tích năm đó sao? Thật sự là nhị thiếu gia của Bạch gia?”
Tống Đức Giang sửng sốt: “Đương nhiên, việc này đã sớm truyền khắp nơi, những sư huynh đệ của ta đều đã gặp qua, sư phụ cũng đã xác nhận thân phận của hắn, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua?”
Không phải vậy chứ, Thiệu Thanh Viễn từ đầu năm nay đã được Bạch gia nhận về, người nên biết đều đã biết.
Cao Phong được xác nhận, cuối cùng thở ra một hơi, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn dần trở nên hơi kích động.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được trở về.”
Thiệu Thanh Viễn ngồi trước mặt hắn: “Hiện tại ngươi đã xác nhận thân phận của ta, vậy cũng nên nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ai đả thương ngươi đi.”
Cao Phong gật đầu: “Được, ta nói.”
Tống Đức Giang lại nhìn Lục thị bên cạnh, há miệng thở dốc, muốn bảo nàng đi ra ngoài.
Nhưng Cao Phong giành trước một bước nói: “Có thể tín nhiệm nàng, nếu không có nàng ấy, ta đã sớm chết.”
Tống Đức Giang cũng không nói gì nữa, hắn đi qua đóng cửa phòng lại.
Nếu Cao Phong cẩn thận như vậy, vậy chứng tỏ người hạ độc hắn nhất định không phải người thường, việc này cần phải giữ bí mật.
Trong phòng chỉ còn lại Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, Cao Phong và Lục thị, cùng với Tống Đức Giang, là năm người.
Cao Phong dựa vào gối mềm, hơi rũ thấp mí mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Người hạ độc ta, là Bạch Chi Ngôn phái tới.”
“Bá” một cái, Tống Đức Giang đột nhiên bật dậy: “Ngươi nói cái gì? Ai??!!”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cũng sững sờ, trên mặt tràn đầy thần sắc khiếp sợ.