Chương 1012: Không phải con cháu Bạch gia
Làm sao có thể là…… Bạch Chi Ngôn chứ?
Tống Đức Giang cảm thấy việc này rất hoang đường, ông nắm tóc đi sang bên cạnh vài bước, sau đó lại vòng về, nhíu mày hỏi: “Vì sao hắn phải hạ độc ngươi? Ngươi không phải là hộ vệ của hắn sao? Ngươi là người của hắn, hắn, hắn, hắn như thế nào……”
Cao Phong nghe vậy, cười châm chọc: “Đúng vậy, ta là người của hắn, cho nên đã biết bí mật của hắn, hắn đương nhiên phải giết người diệt khẩu.”
Nói là người của Bạch Chi Ngôn, kỳ thật cũng không quá đúng.
Cao Phong là người của Bạch gia, lúc Bạch Chi Ngôn mười hai tuổi, Bạch Ung phái hắn đến bên cạnh hắn ta để bảo hộ.
Cao Phong trung thành với Bạch gia, phàm là người có hại với Bạch gia, hắn đều sẽ coi là kẻ thù.
Mà Bạch Chi Ngôn…cho dù Cao Phong đã biết bí mật của hắn ta, cũng không xác định được hắn ta có thể gây hại đến Bạch gia hay không. Nhưng từ khi hắn ta bắt đầu xuống tay với mình, hắn đã xác định, Bạch Chi Ngôn đối với Bạch gia cũng không phải thân thiện gì.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Bí mật của Bạch Chi Ngôn? Bí mật gì?”
Cao Phong dừng một chút, ngước mắt nhìn mấy người trong phòng, tầm mắt đảo qua một lúc, mới thấp giọng nói: “Bạch Chi Ngôn, không phải là con cháu Bạch gia.”
“Cái gì??” Lúc này sự khiếp sợ so với vừa rồi còn lớn hơn, Tống Đức Giang cơ hồ muốn nhảy dựng lên, đôi mắt trừng thẳng, sau một lúc lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
Không phải, không phải con cháu của Bạch gia?
Sao có thể chứ? MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cũng cảm thấy hoảng sợ, tin tức này quá đột ngột, đột nhiên xuất hiện, bọn họ đến một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Ở đây ngoại trừ Lục thị không quen biết Bạch Chi Ngôn là người phương nào, mặt mũi ở ngoài ra sao, ba người còn lại đều cảm thấy mình chịu đả kích vô cùng lớn.
Cao Phong nghiêng người, thay đổi tư thế khiến mình thoải mái hơn.
Hắn trầm mặc chờ bọn họ tiêu hóa sự thật, sau một hồi, cuối cùng mới nghe thấy giọng nói mang theo tia nghi hoặc của Cố Vân Đông vang lên: “Vậy Bạch Chi Ngôn kia, là con nhà ai? Ngươi biết chuyện này từ khi nào?”
“Năm ngoái, khi ta chạy tới kinh thành. Lúc ta đang tìm kiếm ngọc bội, sau khi tìm được phủ Tuyên Hòa, tra được một chút chuyện, kỳ thật đối với thân phận của ngươi đã có chút phán đoán, biết ngươi tới kinh thành, cũng vội vàng đi theo tới đây để chứng thực. Trên đường vừa vặn đụng phải Bạch Chi Ngôn, sau khi đồng hành mấy ngày, ta tiếp tục đi về phía kinh thành bên này.”
Nhưng mà hắn xuất phát không bao lâu, đột nhiên nhớ tới còn có một chuyện chưa nói với Bạch Chi Ngôn, nên nhanh chóng quay trở lại.
Cứ như vậy, nghe được tiếng Bạch Chi Ngôn nói chuyện với người khác.
“Bạch Chi Ngôn là do Tuân thị mang về.” Cao Phong đã biết Tuân thị bị ly hôn, vì vậy không gọi bà là đại phu nhân nữa: “Năm đó, lúc Tuân thị mang thai, cũng đúng lúc nổi lên tranh chấp với đại lão gia, bà ta rời khỏi đảo, trở về nhà mẹ đẻ, Tuân phủ. Đại lão gia mấy lần đến đón người, nhưng Tuân thị đều cự tuyệt.”
Về sau mắt thấy bụng Tuân thị lớn lên, bôn ba qua lại như vậy đối với bà không tốt, hơn nữa trở về đảo phải đi qua mảnh rừng rậm kia, thật sự không tiện.
Nhưng ở nhà mẹ đẻ sinh con ở cữ cũng không hợp quy củ, cũng may Bạch phủ ở phủ thành Linh Châu cũng có phủ đệ.
Cuối cùng Bạch đại lão gia an bài Tuân thị đến phủ đệ kia, còn sắp xếp đại phu và nữ y.
Chờ đến ngày dự sinh còn mười mấy ngày, Bạch đại lão gia còn ra đảo đón Bạch Ung tới, chính là để phòng ngừa vạn nhất.
Ai biết được, vào lúc Bạch đại gia đi đón người, Tuân thị lên cơn đau.
Tuân thị đã sinh con, cũng sinh rất thuận lợi. Bạch gia là thế gia y học, thời gian chăm sóc mang thai đương nhiên vô cùng chú ý, cũng rất khỏe mạnh.
Nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tối hôm đó, căn nhà bên cạnh bất ngờ bốc cháy, ngay cả căn nhà của họ cũng bị thiêu rụi. Tuân thị với đứa nhỏ cũng vội vàng được cứu ra, ngọn lửa cũng kịp thời dập tắt.
Tuy nhiên, đứa trẻ đó không biết là bị khói hun, hay là lúc ôm ra quần áo bông bọc quá kín, đợi đến khi được phát hiện, đứa bé đã không còn thở nữa. MAyy dich
Tuân thị thiếu chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ, hết lần này tới lần khác Bạch đại gia còn không ở đó, mấy người được ông ấy tìm tới để chăm sóc bà ta bị dọa sợ tới mức run rẩy.
Đúng lúc này, Tuân tri phủ đã tới, ông ta nghe nói bên này bốc cháy, hơn nữa còn liên lụy đến nữ nhi với cháu ngoại vừa sinh nên vội vàng chạy tới.
Ai biết được lại nhận được tin dữ như vậy.
Chỉ là ông ta so với Tuân thị trẻ tuổi lại bình tĩnh hơn rất nhiều, chuyện phía sau đều là Tuân tri phủ xử lý.
"Xử lý thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng người của Bạch phủ đều biết, ngày hôm sau khi Bạch đại gia đến phủ Linh Châu, đứa nhỏ tuy rằng có chút gầy yếu nhưng vẫn còn sống. Lão nhân trong phủ đều nói, nguyên nhân thân thể Bạch Chi Ngôn không tốt bởi vì ngày đó bị kinh hách. Kỳ thật có lẽ lúc đó Bạch Chi Ngôn đã không còn là hài tử của Bạch gia nữa rồi.”
Cố Vân Đông nghe xong nhất thời không biết nói cái gì: "Cho nên, lúc trước là Tuân tri phủ một tay bày mưu tính kế? Nhưng với thế lực của Bạch gia, lúc ấy người chăm sóc bên cạnh Tuân thị, chắc không chỉ có mấy đại phu cùng y nữ kia mới đúng, Bạch đại gia phải an bài hộ vệ mới đúng chứ? Chẳng lẽ bọn họ cũng không phát hiện có điều bất thường?"
“Cái này ta lại biết." Tống Đức Giang rốt cuộc chậm rãi tiếp nhận hiện thực rồi thở dài một hơi: "Bạch Minh quả thật có phái hộ vệ, nhưng hộ vệ dù sao cũng là nam tử, không có khả năng tới gần quá mức. Hơn nữa bên người Tuân thị còn có nữ hộ vệ biết võ, nàng ta mang từ nhà mẹ đẻ đến. Lúc trước khi trận hỏa hoạn bốc cháy, những hộ vệ kia thấy Tuân thị cùng hài tử đều chạy ra ngoài thì đi dập lửa, chỉ lưu lại một hai người nhìn.”
Về phần những người khác, không chăm sóc tốt Tuân thị, bản thân cũng đã thất trách. Nếu Tuân tri phủ uy bức lợi dụ, sợ là cũng không ai dám nói ra chân tướng.
Chờ chuyện kia đi qua, Tuân tri phủ lại diệt khẩu... Cũng không muộn.
Tống Đức Giang đột nhiên nhíu mày, đúng rồi, cẩn thận nghĩ lại, trong số những người ở đó lúc trước, chỉ có hai ba người còn bình an, những người khác, trong mấy năm nay liên tiếp xảy ra chuyện.
"Nói như vậy Bạch Chi Ngôn bị Tuân tri phủ tìm tới, ngươi biết thân phận của hắn từ trước sao?" Cố Vân Đông hỏi.
Cao Phong lắc đầu: "Vẫn chưa biết, lúc ấy khi nghe được tin tức này ta quá khiếp sợ, nhất thời không chú ý, bị Bạch Ngôn phát hiện. Sau đó ta bị đuổi giết, dưới tình thế cấp bách, ta đánh Bạch Chi Ngôn trọng thương. Ngay sau đó thủ hạ của Bạch Chi Ngôn bắt đầu truy đuổi ta không rời. Cho đến khi ta bị thương, vô tình chạy trốn đến Lục gia, được nàng ấy cứu.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục thị, ánh mắt ôn hòa xuống.
Lục thị mím môi cười.
Cao Phong tiếp tục nói: "Chờ ta chữa thương tốt hơn phân nửa, đã rời khỏi Lục gia, khẩn cấp chạy về Bạch gia, muốn nói tin tức này cho lão thái gia. Nhưng sau khi chạy tới phủ thành thì miệng vết thương nứt ra, không thích hợp để đi, chỉ có thể viết thư cho người đưa đến Bạch gia. Ai biết được... Người ta vẫn luôn tín nhiệm lại phản bội ta, hắn giao thư giao cho Bạch Chi Ngôn, hơn nữa thừa dịp ta không chú ý, hạ độc ta, muốn giết ta.”
Cao Phong trúng độc lại bị thương, lúc chạy trốn ngã xuống nước, bị rơi xuống hạ lưu. Không nghĩ tới lúc dạt đến bên bờ tỉnh lại, vừa vặn là thị trấn của Lục thị.