Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1017 - Chương 1017. Ta Sắp Làm Di Di Rồi

Chương 1017. Ta sắp làm di di rồi Chương 1017. Ta sắp làm di di rồi

Chương 1017: Ta sắp làm di di rồi

"Vân Đông tỷ tỷ." Giọng nói vui mừng kinh ngạc theo thân ảnh kia cùng nhau nhào tới.

Tiết ma ma biết Cố Vân Đông có thai, lúc này hoảng sợ, vội vàng kêu lên: "Tiểu quận chúa, chậm một chút.”

Tiểu quận chúa căn bản không dừng lại, bước chân một chút cũng không có ý chậm lại.

Cố Vân Đông bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể vươn một tay, làm động tác đình chỉ: "A Nguyệt, dừng lại."

Xoẹt một cái, tiếng bước chân dừng lại, tiểu quận chúa chớp chớp mắt, nghiêng đầu có chút kỳ quái nhìn Cố Vân Đông, vẻ mặt ủy khuất.

Tiết ma ma giật mình, không nghĩ tới đối với tiểu quận chúa mà nói, lời nói của vị Vĩnh Gia quận chúa này hữu dụng như vậy, giống như chấp hành kỷ luật vậy.

Tay Cố Vân Đông hơi đi xuống, năm ngón tay nắm lấy: "Nào, chúng ta cùng đi vào."

Lúc này tiểu quận chúa mới nhào đi tới, vươn tay nhỏ bé nắm tay cô đi vào bên trong: "Vân Đông tỷ tỷ, vì sao tỷ không ôm muội?"

“Bởi vì ta có một tiểu bảo bảo trong bụng, không thể va vào. Nhưng nhìn thấy A Nguyệt, Vân Đông tỷ tỷ vẫn rất vui, có phải A Nguyệt đặc biệt ở chỗ này chờ ta không?”

"Dạ." Tiểu quận chúa lớn tiếng dùng sức gật đầu, lập tức lại ý thức được cái gì đó, tầm mắt dời xuống, dừng ở trên bụng cô.

Sau một khắc, miệng đột nhiên lớn lên, con ngươi tròn trịa cũng hiện lên sự kinh ngạc: "Tiểu bảo bảo? Vân Đông tỷ có em bé sao? Vậy muội, vậy có phải muội sắp làm di di không.”

“A Nguyệt muốn làm di di sao?"

“Di di của người khác không làm, di di của tiểu bảo bối của Vân Đông tỷ tỷ phải làm."

"Vậy sau này A Nguyệt chính là trưởng bối rồi."

Trường bối? Đó không phải là rất lợi hại sao? Tiểu bối phải nghe lời trưởng bối.

Ánh mắt tiểu quận chúa vui vẻ đến nheo lại, hoàn toàn không ý thức được mình là quận chúa, cho dù không phải là trưởng bối, cũng rất ít người dám không nghe lời nàng.

Lúc này cô bé thật cẩn thận đỡ lấy tay Cố Vân Đông, bước chân chậm rãi lại cực kỳ nhẹ: "Vân Đông tỷ tỷ, tỷ chậm một chút, đúng, nơi này có bậc thang. Nơi này lại còn có nước, ai xấu như vậy, sao lại đổ nước ở chỗ này?”

Khóe miệng Tiết ma ma giật hai cái, nhìn về phía vết nước sắp khô, tiểu quận chúa, không phải vừa rồi người nghịch nước để chờ Vân Đông tỷ tỷ của người hay sao?

Tiểu quận chúa đỡ Cố Vân Đông chậm rãi đi vào bên trong, bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ kia, cũng không khác gì cung nữ hầu hạ Thái hậu, cung nữ thái giám Thọ Khang cung nhìn thấy ai nấy đều trợn tròn mắt, thiếu chút nữa kinh hãi nhảy dựng lên.

Cố Vân Đông dở khóc dở cười, tốc độ đi lại chậm hơn bình thường, không khác gì rùa bò.

Vấn đề là khi cô hơi đi nhanh một chút, tiểu quận chúa lập tức khẩn trương giữ chặt cô: "Vân Đông tỷ tỷ, tỷ đừng đi nhanh như vậy, bảo bảo không thoải mái."

Cố Vân Đông: "..."

Thật vất vả mới vào được nội điện Thọ Khang cung, Cố Vân Đông rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Thái hậu ngồi ở vị trí phía trước chính điện, nhìn thấy một lớn một nhỏ tiến vào, lập tức cười nói: "Đây là Vĩnh Gia sao? Nào, lại đây cho ai gia xem một chút."

Cố Vân Đông vội vàng hành lễ: "Vĩnh Gia gặp qua Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an."

“Miễn lễ, miễn lễ."

Tiểu quận chúa nhào vào trong ngực Thái hậu, vội vàng nói: "Thái hậu thái hậu, Vân Đông tỷ tỷ có tiểu bảo bối, nàng không thể đứng lâu."

“Ta biết ta biết, tiểu tổ tông ngươi đừng lắc lắc, người đâu, ban ngồi."

Lập tức có cung nữ bưng ghế dựa tới, đặt ở phía sau Cố Vân Đông.

Tiểu quận chúa lại chạy đến bên cạnh Cố Vân Đông, nhất định phải nắm lấy tay cô, dáng vẻ muốn đỡ cô ngồi xuống.

Cố Vân Đông xấu hổ, lén liếc nhìn Thái Hậu một cái, thấy bà vẫn cười híp mắt, không có bất cứ biểu hiện không vui nào, cô mới thầm thở phào một hơi.

Tiểu quận chúa lau lau cái trán không có tí mồ hôi nào, nói: “Cuối cùng cũng có ghế ngồi, ta có thể yên tâm được rồi.”

Thái Hậu chỉ chỉ cô bé: “Trong cung đã có cung nữ và thái giám, ai mà không biết hầu hạ người? Ngươi mới bao lớn, sức lực cũng chẳng có mấy, còn đòi đỡ người, người được đỡ càng vất vả hơn.”

Tiểu quận chúa không phục: “Nào có, không thể nào, con rất khỏe mà.”

Thái Hậu không để ý tới cô bé, quay đầu quan sát Cố Vân Đông.

Mặc dù trước đây chưa từng gặp cô, nhưng cái tên Cố Vân Đông bà đã sớm được nghe qua.

Không nói tới thỉnh thoảng tiểu quận chúa lại nhắc tới cô, mà Tân Minh Các nổi tiếng trong miệng các quý phụ ở Kinh Thành là do vị Vĩnh Gia quận chúa này mở.

Nghe nói những món ăn trong cửa tiệm rất mới lạ lại tinh xảo, hương vị cũng vô cùng độc đáo.

Thái Hậu đã muốn nếm thử từ lâu, nhưng không ai dám mang đồ từ bên ngoài vào cho bà ăn, nên bà chỉ có thể nghe bọn họ kể một chút.

Sau lại nghe nói trong Kinh Thành cũng có người bắt chước mở cửa tiệm tương tự, nhưng không có mấy khách, ngay cả khi người mở là con cháu của một nhà huân quý.

Dù sao thanh danh của Tân Minh Các đã bay xa, phàm là qúy phụ có mặt mũi nhất định sẽ lựa chọn Tân Mính Các. Hơn nữa, cửa tiệm còn được Hoàng Thượng ngư ban bảng hiệu, đối với khách nhân mà nói, đây chính là một loại bảo đảm.

Huống chi, những người đã từng đến cửa tiệm khác uống trà sữa và ăn điểm tâm ngọt đều cảm thấy hương vị quái lạ, không có cách nào làm ra dược hương vị giống với Tân Minh Các.

Quả nhiên, hàng giả chính là hàng giả.

Hơn nữa gía cả trà sữa và điểm tâm ngọt cũng không thấp, nếu như đối tượng khách hàng không phải là những quý phụ có quyền lại nhàn rỗi, vậy sẽ tổn thất rất nhiều tiền.

Cho nên một năm vừa rồi, trong Kinh Thành đã liên tiếp mở vài gian cửa hàng như vậy, nhưng kết quả đều phải đóng cửa.

Nhưng có hai trà lâu có bối cảnh khá vững chắc, cũng bán trà sữa và bánh ngọt, mặc dù hương vị không giống với Tân Minh Các, nhưng khi kết hợp với các loại trà và điểm tâm khác trong trà lâu, cũng không đến nỗi lỗ vốn.

Những việc này, Cố Vân Đông còn chưa biết mà Thái Hậu đã nghe nói tới rồi.

Bản thân Thái Hậu đi ra từ tranh đấu chốn hậu cung, tiên hoàng ngu ngốc vô nhân đạo, Thái Hậu làm gì cũng phải tự dựa vào chính bản thân mình. Dần dà, bà cảm thấy nữ nhân không có chỗ nào không bằng nam nhân cả.

Hiện giờ nhìn thấy Cố Vân Đông, thậm chí bà còn có loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau.

Thái Hậu khẽ gật đầu, nói: “Ai gia nghe nói ngươi tiến cung, nên muốn gặp ngươi một lần. A Nguyệt vẫn luôn nhõng nhẽo muốn đi tìm ngươi, tiểu nha đầu này cả ngày đều nhớ tới ngươi. Từ sau khi trở về từ phủ Tuyên Hòa, ngày nào con bé cũng ở bên tai ta kể lể ngươi tốt như thế nào.”

Cố Vân Đông cười nói: “Tiểu quận chúa vẫn còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, chỉ cần là thứ nàng thích, nếu không gặp được thì sẽ cực kỳ nhớ mong. Trước đó, khi nàng tới phủ Tuyên Hòa, ban ngày còn cảm thấy mới mẻ, nhưng đến tối lại bắt đầu nhớ đến Thái Hậu, còn kéo lấy tay ta không ngừng nói về Thái Hậu, buổi tối nằm mơ cũng gọi Thái Hậu.”

Thái Hậu “Ồ?” một tiếng, ý cười trên mặt bà càng đậm hơn vài phần. Bà quay đầu nhìn thoáng qua tiểu quận chúa, tiểu nha đầu này bắt đầu ngượng ngùng, vươn tay ra nắm lấy tay áo Cố Vân Đông.

Thái Hậu hỏi: “Ngươi nói gì về ai gia?”

Bình Luận (0)
Comment