Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1018 - Chương 1018. Muốn Đóng Gói Ngự Thiện

Chương 1018. Muốn đóng gói ngự thiện Chương 1018. Muốn đóng gói ngự thiện

Chương 1018: Muốn đóng gói ngự thiện

“Tiểu quận chúa nói, Thái Hậu coi nàng như cháu gái ruột, rất yêu thương. Mỗi khi không vui, nàng sẽ chạy vào cung, gặp được Thái Hậu sẽ lập tức vui vẻ. Còn nói Thái Hậu luôn nhớ rõ mình thích ăn cái gì, mỗi khi nàng vào cung ngài sẽ căn dặn Tiết ma ma chuẩn bị tốt.”

Thái Hậu liếc nhìn tiểu nha đầu một cái, ý cười càng sâu.

Cố Vân Đông xoa đầu tiểu quận chúa, tiếp tục nói: “Nàng ở phủ Tuyên Hòa, nhìn thấy cái gì thú vị hay đồ vật tinh xảo mỹ lệ nào sẽ mua một phần mang về cho Thái Hậu. Còn đi theo tiểu muội nhà ta học nấu ăn, theo dượng ta học khắc gỗ, nàng muốn sau khi hồi kinh sẽ làm tặng cho Thái Hậu. Ngài cũng không biết, quận vương gia nhìn thấy thì ghen tị lắm, còn cố tình giầu đồ mà nàng chuẩn bị đi, làm A Nguyệt gấp đến bật khóc.”

“Ai da.” Thái Hậu không khỏi đau lòng, duỗi tay kéo tiểu quận chúa qua, ôm bé ngoan vào trong ngực: “Phụ vương con thật là ấu trĩ, không có việc gì, Thái Hậu thương con, lần sau hắn đến đây, ta sẽ giúp con xả giận.”

Tiểu quận chúa ngẩng đầu, bàn tay nhỏ dùng sức nắm chặt: “Dạ.” MAyy dich

Thái Hậu mỉm cười xoa mặt nàng, trách không được lúc A Nguyệt hồi kinh, ngay hôm sau đã tiến cung tặng cho bà một túi lớn đầy đồ vật, hóa ra là như vậy.

Cố Vân Đông cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước ấm, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Có đề tài là tiểu quận chúa này, Cố Vân Đông trò chuyện với Thái Hậu cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau lại nhắc tới Tân Minh Các, nói đến dự tính sau này của cô. Con người Cố Vân Đông, chỉ cần cô nghĩ ra chủ đề, bầu không khí sẽ rất hài hòa, tuyệt đối không buồn tẻ.

Thái Hậu còn giữ cô ở lại ăn trưa, tiểu quận chúa là người vui mừng nhất, đỡ Cố Vân Đông đi đến bàn ăn.

Tiết ma ma bưng chén đũa đang định đút cho cô bé ăn, thì tiểu quận chúa nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, sau đó cực kỳ chính trực lên tiếng: “Ma ma, ta đã nói với người rồi, ta không phải là hài tử ba tuổi, ta có thể tự mình ăn cơm, người không cần đút cho ta, cứ như vậy ta sẽ hình thành thói quen xấu không chăm chỉ.”

Tiết ma ma: “……” Cũng rất mờ mịt.

Buổi sáng, bà còn bưng một chén cháo tổ yến gà sợi dụ dỗ mãi cô bé mới ăn, ăn được một chút lại làm loạn không ăn nữa, bây giờ, lại đột nhiên hiểu chuyện?

Tiết ma ma không khỏi nhìn về phía Cố Vân Đông, Thái Hậu cũng như thế.

Cố Vân Đông có chút khó hiểu, làm sao vậy? Nhìn cô làm gì? Không đến mức bắt cô đút đấy chứ?

Chỉ là không đợi cô kịp hành động, tiểu quận chúa đã bưng bát cơm lên bắt đầu ăn.

Cô bé ăn một cách ngon lành, có vẻ ăn rất ngon miệng.

Thái Hậu bật cười lắc đầu, tiếp đãi Cố Vân Đông: “Dùng bữa trước đi.”

Cố Vân Đông không dám ăn nhiều, ngự thiện đương nhiên ngon, hơn nữa còn cực kỳ tinh xảo. Không nói tới cái khác, chỉ riêng món cá kia, miếng cá được thái rất mỏng, kích thước giống y hệt nhau, ăn vào trong miệng không hề có một xíu mùi tanh nào mà còn có mùi thơm tươi mới của cá, thịt cá non mềm như thể đầu bếp chỉ lấy phần tươi non nhất của con cá vậy.

Nó ngon đến mức làm Cố Vân Đông muốn khóc, nhưng cô phải kiềm chế lại không để bản thân ăn quá nhiều.

Nhất là phía sau còn có một cung nữ đứng chia thức ăn, nàng ấy gắp từng món cho Cố Vân Đông, nhưng nhiều nhất chỉ có ba đũa, còn là đũa rất nhỏ.

Cố Vân Đông thấy Thái Hậu ăn một chút thì có vẻ no, cô lập tức nuốt đồ ăn trong miệng, vội vàng buông đũa xuống theo.

Thái Hậu ăn ít như vậy, nhất định là dạ dày chim.

Đau lòng quá, cô muốn đóng gói mang về nhà.

Dùng xong cơm trưa, Cố Vân Đông thấy Thái Hậu có chút mệt mỏi nên đứng dậy cáo lui.

Thái Hậu cũng không giữ cô ở lại, chỉ nói cô có thời gian rảnh thì vào cung nhiều một chút nói chuyện cùng bà.

Cố Vân Đông đi rồi, tiểu quận chúa được cung nữ đưa vào nội thất ngủ trưa.

Cung điện rộng lớn như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người Thái Hậu và Tiết ma ma .

Thái Hậu hơi dựa vào trường kỷ, ngước mắt nhìn về phía cửa cung điện, sau một lúc lâu sau mới cười nói: “Vị Vĩnh Gia quận chúa này thật thú vị.”

“Nếu Thái Hậu thích, sao này thường xuyên mời nàng ấy vào cung nói chuyện với ngài giải buồn cũng tốt.”

Tiết ma ma nhìn Thái Hậu, trong lòng thoáng kinh ngạc.

Bà đi theo thái hậu đã nhiều năm, rất hiếm khi thấy Thái Hậu khen ngợi người khác. Bình thường bà đối xử với người khác rất bình thản, thậm chí còn có chút xa cách.

Ngoại trừ tiểu công chúa đã từng cứu mình ra, kể cả lúc đối mặt với Hoàng Hậu hay là hai vị hoàng tử, phần lớn gian gian Thái Hậu đều giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Cho dù nói chuyện, bà cũng chỉ hỏi thăm tình huống trong cung và việc học tập của bọn họ, về cơ bản chưa đến nửa canh giờ đã nói xong chuyện rồi đuổi người đi.

Lần đầu tiên Tiết ma ma nhìn thấy Thái Hậu nói chuyện lâu như vậy với người hoàn toàn xa lạ.

Có điều vị Vĩnh Gia quận chúa này xác thật giỏi ăn nói hơn những người khác.

Rõ ràng nàng cũng đang vuốt mông ngựa, nhưng lời nói lại không hề khiến cho người khác cảm thấy lúng túng, thậm chí lúc nàng khen ngợi người khác sẽ ngẫu nhiên nhắc tới bản thân mình, nhưng nghe lại có vẻ rất thoải mái.

Thái Hậu đã trải qua rất nhiều chuyện, làm gì có chuyện bà nghe không hiểu? Nhưng lại cảm thấy những lời lấy lòng đó hoàn toàn khác biệt.

“Quên đi, bây giờ nàng đang mang thai, không tiện tiến cung. Đợi sau này nàng sinh con xong, có thể ôm vào cung cho ai gia nhìn xem.”

“Nương nương nhân từ.”

Thái Hậu không tiếp tục đề tài này nữa, nhanh chóng đi vào trong nội thất nghỉ ngơi.

Sau khi Cố Vân Đông rời khỏi cung Thọ Khang, cô còn đến cung của Hoàng Hậu một chuyến.

Cô được phong làm quận chúa, tiến cung tạ ơn diện kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng, đương nhiên cũng phải đến yết kiến Hoàng Hậu, bằng không sẽ khiến người khác nghĩ cô không để đối phương vào mắt.

Hoàng Hậu là mẫu thân của Nhị hoàng tử, lúc trước Thiệu Thanh Viễn đích thân tới phòng bệnh cho Nhị hoàng tử.

Bởi vậy là phu nhân của Thiệu Thanh Viễn, Hoàng Hậu đối xử với cô rất nhã nhặn.

Nói chuyện với Hoàng Hậu một hồi, sau đó Cố Vân Đông mới rời khỏi hậu cung.

Hai người Thiệu Thanh Viễn là Tần Văn Tranh đã rời khỏi ngự thư phòng từ sớm, lúc này đang đợi cô ở cửa cung.

Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, có thể dành ra thời gian nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn lâu như vậy, còn cùng nhau ăn cơm trưa, đã rất coi trọng hắn rồi.

Sau khi làm xong mọi việc, hắn đi ra ngoài cùng Tần Văn Tranh. Hai người đang nói chuyện thì thấy Cố Vân Đông đi tới.

Lúc trở về, cô vẫn ngồi trên kiệu, còn mấy người đi theo phía sau, trong tay bọn họ đều là đồ mà Thái Hậu và Hoàng Hậu ban thưởng cho cô.

Tần Văn Tranh nhìn thoáng qua, không hiểu sao trong lòng có chút ê ẩm. Có một số người đãi ngộ quả thực tốt đến mức khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

Bất kể nữ nhân này đi tới đâu, đối mặt người nào, nàng ấy luôn có thể nhận được một đống chỗ tốt, cũng không biết nàng lại dùng cái miệng thích lừa gạt người kia nói cái gì nữa.

Hắn quay đầu dẫn hai người rời khỏi cung, sau khi cất đồ đạc lên xe ngựa xong, ba người mới ngồi lên xe đi về hẻm Hợp Thái.

Ai biết mới vừa lên xe ngựa, Thiệu Thanh Viễn lập tức đưa thứ gì đó cho Cố Vân Đông.

Cô sửng sốt, cầm lấy thứ kia, sau khi cẩn thận quan sát, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đây là ngư phù ngũ phẩm? Của chàng? Hoàng Thượng thăng chức cho chàng sao?”

Thiệu Thanh Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn thực sự không có hứng thú với việc làm quan, nhưng Hoàng Thượng lại hoan nghênh chuyện này.

Hoàng Thượng cảm thấy địa vị của Thiệu Thanh Viễn ở trong nhà quá thấp.

Bình Luận (0)
Comment