Chương 1019: Xưởng ở Kinh Thành đã xây xong
Cố Vân Đông buồn cười không thôi: “Lần này Hoàng Thượng ban cho chàng chức quan gì? Vẫn là thái y à?”
“Không phải, là chức quan nhàn tản ở Hình bộ.”
Cố Vân Đông mở to hai mắt nhìn: “Hình Bộ? Chàng thì có liên quan gì đến Hình Bộ? Không đúng, từ từ……”
Không phải bởi vì thấy bọn họ bắt được nhiều người xấu đấy chứ?
Hoàng Thượng đặt nhiều kỳ vọng vào Thiệu Thanh Viễn, trông cậy bọn họ tiếp tục đi bắt quan lại tham ô ư?
Đúng là tận dụng triệt để tất cả mọi thứ.
Cố Vân Đông nghiến răng, quả nhiên, Hoàng Thượng quá thâm độc. Ngoài mặt thì cười hì hì,nhưng lòng dạ lại nham hiểm.
Thiệu Thanh Viễn cầm lấy ngư phù ngắm nghía một chút: “Chỉ mong không phải dùng đến nó.”
Hắn cũng không nhiều lời, chuyển đề tài hỏi Cố Vân Đông: “Nàng đi gặp Thái Hậu và Hoàng Hậu thế nào, có mệt không?”
“Không mệt.” Cố Vân Đông lắc đầu: “Chỉ nói thêm mấy câu thôi mà, Thái Hậu và Hoàng Hậu đều rất hòa nhã.”
Ít nhất Cố Vân Đông cảm thấy có ấn tượng khá tốt về ba đại nhân vật đứng đầu triều Đại Tấn mà mình gặp ngày hôm nay.
Mặc kệ tính tình thật sự của bọn họ như thế nào, có sử dụng âm mưu quỷ kế gì để đối phó với người khác hay không, dù sao bọn họ đối xử với Cố Vân Đông cũng không quá tệ.
“Nói cho cùng hoàng cung cũng là chốn thị phi, về sau nếu không có chuyện gì thì nàng đừng vào.”
“Thiếp cũng nghĩ như vậy.” Cố Vân Đông gật đầu khẳng định.
Tần Văn Tranh ngồi ở một bên, sau một hồi bị ngó lơ, cuối cùng hắn cũng không nhịn được gõ gõ lên vách xe: “Ta không nên ở đây, ta nên ngồi trên nóc xe. Tần Thụ, dừng xe.”
“Phù.” Tần Thụ giữ chặt dây cương, xoay người hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, ta thấy nơi này cách Tần phủ cũng không xa, ta muốn lên phố mua ít đồ mang về cho phu nhân và An Ninh. Ta xuống xe trước, ngươi đưa hai người bọn họ về đi.”
Nói xong, Tần Văn Tranh tức giận liếc mắt phu thê bọn họ một cái, nhanh nhẹn nhảy khỏi xe ngựa.
Tần Thụ gật đầu: “Đại nhân, vậy ngài cần thận một chút, ta đưa tỷ phu và tỷ tỷ về ngõ Hợp Thái trước.”
“Đi đi.”
Tần Văn Tranh chắp tay ra sau lưng, xoay người rời đi.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn: “……” Sao người này sau khi làm quan lại trở nên vặn vẹo như vậy, thật không thể hiểu nổi.
Tần Thụ lại giật dây cương, đưa bọn họ về Thiệu phủ xong hắn cũng không ở lại, đợi Vạn phụ cho hạ nhân khuân hết đồ đạc trên xe ngựa xuống, hắn lập tức quay đầu ngựa rời đi.
Cố Vân Đông nói hắn nếu có thời gian rảnh rỗi có thế đến quý phủ bất cứ lúc nào, rồi mới xoay người vào trong nhà.
Đồng Thủy Đào vội vàng chạy ra đón bọn họ: “Tiểu thư, muội đi tìm nhị thúc. Nhị thúc muội biết chúng ta đã trở về thì muốn gặp tiểu thư. Nhưng mà nghe nói tiểu thư tiến cung, nên thúc ấy không đến nữa, nói là tiểu thư tiến cung về nhất định sẽ rất mệt, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Bên nhị thúc còn nhiều việc, đợi tiểu thư nghỉ ngơi đủ ngày mai thúc ấy sẽ trở lại.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Những người tới từ phủ Tuyên Hòa, đều ở cùng nhị thúc muội à?”
Lần này trở lại kinh thành, Cố Vân Đông đã dặn dò để Đồng An dẫn dắt mọi người.
“Bọn họ thuê chung một căn nhà ở cùng nhau. Tiểu thư đã giao phó cho mấy người nhị thúc phải xây xưởng trước tiên, bọn họ đã làm xong, trong xưởng cũng bắt đầu khởi công rồi. Có điều cửa tiệm Cố Ký và Thiệu Ký vẫn chưa khai trương, mấy người Thung Tử không có việc gì làm, nên đã đến xưởng hỗ trợ.”
Cố Vân Đông dừng bước chân lại: “Xưởng đã xây xong rồi à?”
“Vâng, còn rất lớn.”
Cố Vân Đông tràn trề hứng khởi: “Ngày mai ta sẽ qua đó xem một chút.”
“Được được, ngày mai ta sẽ đi cùng với nàng. Bây giờ nàng về phòng nghỉ ngơi đã, ta sẽ bắt mạch cho nàng.” Thiệu Thanh Viễn vẫn sợ cô mệt, kiên trì bắt cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Cố Vân Đông ở nhà nghỉ ngơi thoải mái một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, cô sốt sắng định sẽ qua xưởng bên kia xem thử.
Thiệu Thanh Viễn không ở đây, cô tự mình thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng.
Vừa mới ra đến sân, cô lập tức nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đang nói chuyện với Thiệu Văn, trên lưng Thiệu Văn còn đang đeo một cái tay nải.
Cố Vân Đông sửng sốt, đi qua tò mò hỏi: “Thiệu Văn, ngươi định đi đâu vậy?”
Thiệu Thanh Viễn nói: “Ta nói hắn đi một chuyến đến đảo Lâm Tầm, đón hai huynh muội Cao Tử đến đây. Hôm qua Hoàng Thượng đã đồng ý sẽ xác minh tình huống của Cao Tử, nếu như bọn chúng thật sự vô tội, người sẽ đặc xá cho bọn chúng. Lúc này công văn chắc đã ở trên đường rồi. Thiệu Văn đến đảo Lâm Tầm vì hắn biết huynh muội Cao Tử, để hắn đi đón, hai anh em cũng có thể an tâm theo hắn trở về.”
Cố Vân Đông bừng tỉnh, suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện này.
Gần nhất trí nhớ của cô ngày càng kém.
“Đây là chuyện tốt, La Kỳ biết bằng hữu của con bé có thể tới kinh thành, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.”
Cố Vân Đông vừa dứt lời, đã thấy La Kỳ rời khỏi phòng.
Ba người đột nhiên quay đầu qua nhìn nàng, nhìn đến mức làm La Kỷ cảm thấy ngơ ngác.
Cô bé chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Sao, sao vậy ạ?” Nàng xoa xoa đôi mắt, chẳng lẽ mình chưa rửa sạch rỉ mắt ư?
Lại nhìn thấy tay nải trên vai Thiêu Văn, cô bé kinh ngạc: “Thiệu Văn đại ca định đi đâu vậy ạ?”
Cố Vân Đông vẫy tay gọi: “La Kỳ, tới đây, đúng lúc chúng ta có chuyện muốn nói với muội.”
Cô còn định đợi đến khi huynh muội Cao Tử đến Kinh Thành mới nói, tạo bất ngờ cho La Kỳ.
Nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ nói cho La Kỳ, đối với cô bé mà nói, chờ đợi cũng là chuyện đáng để vui mừng. Trong hai ba tháng này, cô bé sẽ luôn có tâm trạng chờ đợi tốt đẹp.
Cho nên, Cố Vân Đông vẫn quyết định nói với tiểu cô nương.
Quả nhiên, La Kỳ nghe xong thì ngây người.
Ngay sau đó, trên gương mặt nhỏ lập tức hiện lên biểu cảm mừng như điên, đôi mắt trừng to.
Cũng may lúc này cô bé vẫn còn nhớ Cố Vân Đông đang mang thai, bởi vậy tiểu cô nương quay sang nắm lấy áo Thiệu Văn, kích động hỏi: “Thật vậy ạ? Mọi người nói thật sao? Thiệu Văn đại ca có phải bây giờ huynh đi đón mấy người Cao Tử Cao Nha không? Khi nào mọi người sẽ trở về? Bọn họ thật sự sẽ được phóng thích ư? Vậy có phải chẳng bao lâu nữa là muội có thể nhìn thấy bọn họ đúng không? Có phải không, có phải không??”
Tay áo của Thiệu Văn suýt chút nữa thì bị cô bé kéo rớt xuống, có chút bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, bây giờ ta lập tức đi đón bọn họ.”
“Thật tốt, muội vui quá.” La Kỷ nhảy lên, vừa nhảy vừa không kiềm chế được lau nước mắt: “Muội còn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không được gặp bọn họ nữa, còn tưởng rằng cả đời này bọn họ sẽ phải ở lại đảo Lâm Tầm, không được ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Mọi người không biết, lúc nói chuyện với Cao Nha, muội có nhắc đến thôn Vĩnh Phúc, kể về phủ Tuyên Hòa và cả những con sông những ngọn núi ở bên ngoài, khi ấy trong hai mắt nàng tràn ngập ánh sáng, nàng cũng muốn được ra ngoài nhìn thử một chút, nhưng không cơ hội.”
Cố Vân Đông ôm lấy cô bé: “Đúng vậy, hiện tại nàng có thể ra ngoài, muội nên vui mừng mới đúng.”
“Phải, muội rất vui. Chờ nàng tới đây, muội sẽ đưa nàng đi ăn bánh bao, đi ăn sủi cảo mà nàng thích, muội sẽ dẫn nàng đi dạo khắp kinh thành này.”
Cố Vân Đông bật cười, muội cũng vừa mới tới kinh thành một ngày, bản thân mình còn chưa quen thuộc mà đã bắt đầu khoe khoang rồi?
La Kỳ lau mặt, bỗng nhiên cô bé như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Sau khi mấy người Cao Nha tới sẽ ở đâu? Bọn họ cũng sẽ sống ở đây sao?”