Chương 1020: Sắp xếp cho đồ đệ như thế nào
Sống ở đây đương nhiên không thành vấn đề, có điều……
Cố Vân Đông ngẩng đầu, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Nếu chàng quyết định thu nhận Cao Tử làm đồ đệ, vậy chàng định sắp xếp thế nào?”
“Thiệu Ký có thể khai trương ngay lập tức, ta đã tìm được một vị đại phu có thể ở lại tiệm rồi. Hơn nữa dù có Khương Bảo làm tiểu nhị thì chỉ có mỗi hai người vẫn có chút bận rộn, đến lúc đó ta sẽ để Cao Tử đến cửa tiệm hỗ trợ.”
Cao Tử là người mới học, hắn có thể học việc trong cửa tiệm và thỉnh thoảng giúp đỡ một ít việc.
Không có lý thuyết nào có thế so sánh với kinh nghiệm thực tiễn. Mà hiệu thuốc, chính là nơi dạy học tốt nhất.
Thiệu Thanh Viễn quyết định tạm thời để Cao Tử nhận biết dược liệu nhiều hơn một chút, đợi sau khi thằng bé thuận thục, hắn sẽ dạy nó làm quen với với huyệt vị, bắt mạch và những kiến thức y học khác.
“Hậu viện Thiệu Ký không nhỏ, ở đó cũng có vài gian phòng ở, để huynh muội Cao Tử ở lại trong hậu viện cũng tiện hơn, bọn họ đỡ phải chạy tới chạy lui.”
“Cũng tốt.” Cố Vân Đông gật gật đầu.
La Ký bắt đầu cao hứng, ở trong hậu viện của tiệm thuốc? Đến lúc đó cô bé thể thể chạy đi tìm bọn họ. MAyy dich
Bây giờ cô bé đã đọc được rất nhiều, còn có vài quyển sách, khi ấy cô bé có thể dạy chữ cho Cao Nha. Cô bé cảm thấy Vân Đông tỷ tỷ nói rất đúng, mặc kệ là nam hay nữ, dù sao nếu biết chữ sẽ rất có lợi, có thể hiểu lý lẽ sau này cũng sẽ ít phải chịu thiệt thòi.
Chưa gì trong đầu La kỳ đã suy nghĩ lòng vòng đến đủ thứ chuyện, một lòng hy vọng bọn họ trở về sớm một chút.
“Đúng rồi, còn có một chuyện, ta muốn hỏi ý kiến của muội.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Thiệu Thanh Viễn, kéo La Kỳ hoàn hồn, cô bé có chút khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Ý kiến? Ý kiến gì ạ?”
“Về phần căn nhà của muội, ban đầu La gia để cho hai huynh muội Cao Tử ở, nhưng bây giờ nếu bọn họ rời khỏi đảo Lâm Tầm, căn nhà kia sẽ bỏ trống. Muội định xử lý căn nhà này thế nào, bán đi hay vẫn để cho người khác ở? Lần này Thiệu Văn đi đảo Lâm Tầm, vừa lúc có thể để hắn giải quyết xong chuyện này.”
La Kỳ giật mình, đúng là cô bé chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này.
Căn nhà đó chứa đựng rất nhiều hồi ức của cô bé, tất cả những ngày tháng tốt đẹp cuối cùng của cô bé và cha mẹ đều diễn ra trong ngôi nhà đó.
Cô bé có chút tiếc nuối không muốn bán, nhưng lần trước cữu cữu đã nói cuộc sống trước kia qua rồi thì cứ để nó trôi qua, con người cần phải hướng về trước. Sau này cô bé nhất định sẽ không quay lại đó, nếu giữ lại căn nhà đó, sau này để nó bị bỏ hoang, chẳng phải càng đáng tiếc hơn sao?
Nhưng nếu để cho người khác ở, sẽ chẳng có ai yêu quý bảo vệ căn nhà, giữ nguyên vẹn đồ đạc bày biện trong nhà giống như huynh muội Cao Tử cả.
Đồ đạc trong phòng có lẽ bọn họ sẽ sửa chữa lại, hoặc vứt hoặc phá, dù thế nào cũng sẽ không còn giống với căn nhà trong ký ức của cô bé.
La Kỳ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: “Bán đi, nếu như có người dân ở thôn Nam Nhai mua, vậy thì bán rẻ một chút.” Vốn dĩ giá nhà ở đảo Lâm Tầm cũng không cao, vị trí căn nhà kia cũng không tốt lắm, hơn nữa còn hơi cũ nát.
Có lẽ thứ giá trị duy nhất chính là những người sống ở đó đều liên tiếp rời khỏi đảo Lâm Tầm, có thể điều này sẽ khiến cho người ta có ảo giác căn nhà này có thể mang đến phúc khí.
Về phần nỗi nhớ người thân, lần này quay trở lại đảo Lâm Tầm, La Kỳ cũng mang về một vài món đồ trong nhà, những thứ đó đều là kỷ niệm chung của cô bé và cha mẹ. MAyy dich
Thiệu Văn cười nói: “Được, huynh bán giúp muội. Muội yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm một nhà trong sạch.”
“Cảm ơn Thiệu Văn ca ca.” La Kỳ cười nheo mắt lại.
Nghĩ đến việc sắp được gặp lại hai huynh muội Cao Tử Cao Nha, tâm trạng của cô bé lập tức vui vẻ trở lại.
Thiệu Văn được dặn dò, lập tức đeo tay nải rời khỏi Thiệu gia.
Thiệu Văn vừa rời đi, Cố Vân Đông cũng tính tới phân xưởng mới xây xong một chuyến.
Thiệu Thanh Viễn ăn cơm với cô xong cũng rời khỏi Thiệu gia.
Nhà xưởng mới Cố gia được xây ở ngoại ô, Đồng Thủy Đào đến đây trước một ngày, biết đường nên đánh xe ngựa rất nhanh đã đến nơi.
Nhìn nhà xưởng mới tinh trước mặt, Cố Vân Đông không nhịn được nheo mắt lại.
Đồng An thấy cô đến, vội vàng buông công việc trong tay xuống chạy đến.
Những người khác trong xưởng thấy thế cũng lần lượt chạy ra cửa.
“Chủ nhân, cô gia, hai người đã trở lại?”
“Xưởng của chúng ta đã xây xong một thời gian rồi, chỉ chờ ngài thôi.”
“Chủ nhân, ngài đi chậm một chút, hiện giờ ngài chính là người đang mang thai đó.”
“Đúng vậy đúng vậy. Chủ nhân, ngài có việc gì cứ gọi chúng ta đến là được,
đường ở đây không dễ đi.”
Từng giọng nói quen thuộc ríu rít vang bên tai, nhìn những gương mặt quen thuộc này, cả người Cố Vân Đông dần bình tĩnh lại.
Cô ngước mắt nhìn từng người một, thấy dáng vẻ phấn chấn của mọi người, hơn nữa không có một người nào bị rớt lại, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
Thiệu Thanh Viễn nắm lấy tay cô, cùng nhau đi vào trong xưởng.
Nhà xưởng rất lớn, còn lớn hơn cả nhà xưởng ở thôn Vĩnh Phúc. Có điều nhân lực hiện giờ quá ít, bên trong hầu hết là những người được chọn lựa ở phủ Tuyên Hòa trước đó, cho nên có vẻ hơi trống rỗng.
Đồng An đi bên cạnh cô, giới thiệu: “Khu đất xây dựng nhà xưởng này do Quận vương gia tìm kiếm giúp chúng ta, tiền xây dựng nhà xưởng thì lấy từ Tân Minh Các, đây là sổ sách, chủ nhân ngài xem thử xem.”
Cố Vân Đông chưa vội xem, tạm thời nhận lấy cất đi trước.
Nơi này thật ra không tồi, mặc dù là ngoại ô, nhưng cách nội thành không xa lắm, bên cạnh còn có một vườn trái cây, lúc Đồng An mua khu đất này cũng mua luôn vườn trái cây.
Những việc này, Cố Vân Đông giao cho Đồng An toàn quyền xử lý. Lúc ấy cô nóng lòng muốn đi phủ Linh Châu, cho nên dứt khoát viết một phong thư cho Dịch Tử Lam, nhờ hắn đưa cho Đồng An.
Chính cô đã dặn hắn đến Tân Minh Các lĩnh bạc. Một năm này thu chi của Tân Minh Các khá khả quan, xuất tiền xây dựng nhà xưởng chắc không có vấn đề gì.
Cô cũng nói, đến Kinh Thành nếu như xảy ra chuyện gì thì có thể đến tìm Dịch Tử Lam và Tần Văn Tranh.
Dù sao hai người này cũng thường xuyên tới làm phiền vợ chồng cô, gần như có thể coi là tận dụng triệt để. Cô cảm thấy gặp chuyện mà không tới tìm bọn họ hỗ trợ, vậy chính là quá khinh thường bọn họ.
Có qua có lại thì tình hữu nghị mới bền chặt có đúng không?
Nhìn mảnh đất rộng lớn và khu vườn trái cây trước mặt, đây chẳng phải là minh chứng rõ nhất sao?
Nếu là Cố Vân Đông, nói không chừng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tìm được mảnh đất nào có vị trí tốt như này, kể cả tìm được cũng chưa chắc có thể mua một cách dễ dàng.
Cố Vân Đông đi dạo non nửa vòng xưởng, vô cùng hài lòng gật gật đầu: “Rất tốt.” MAyy dich
Đồng An nói: “Nơi này được xây dựng dựa theo nhà xưởng ở thôn Vĩnh Phúc, chỉ là lớn hơn một chút. Thợ tu sửa bên trong chính là Bàng thợ mộc. Trước đây chủ nhân đã từng nói, Tân Minh Các và Thiệu Ký Cố Ký đều do Bàng thợ mộc làm. Tay nghề của Bàng sư phụ quả thực không tồi, làm việc cực kỳ cẩn thận. Có điều từ sau khi hắn nhận tu sửa cho Tân Minh Các, có rất nhiều người muốn thuế hắn đến làm việc. Nhưng nghe nói nhà xưởng này là của chủ nhân, hắn từ chối hết các chỗ khác, hoàn thành hết các công việc dang dở trong tay, sau đó lập tức dẫn theo hai đồ đệ lại đây.”
Đối với Bàng thợ mộc mà nói, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn chính là người đã dang tay giúp đỡ trong khoảng thời gian hắn khó khăn nhất.