Chương 1021: Mai Hồng thành thân
Nhắc đến Bàng thợ mộc, Cố Vân Đông không khỏi nghĩ đến một chuyện.
“Hắn và Mai Hồng thế nào?”
Đồng An cười nói: “Nửa năm trước hai người bọn họ đã thành thân rồi.” Bàng thợ mộc đã làm việc ở đây một thời gian, hắn và Đồng An cũng khá quen thuộc, cho nên Đồng An đương nhiên biết chuyện của hắn và nữ tiểu nhị ở Tân Minh Các kia.
Sau khi bọn họ thành thân, hai gia đình ở cùng cùng nhau.
Nhà của Bàng thợ mộc ở khá gần Tân Minh Các, Mai Hồng dẫn theo đệ đệ muội muội và cháu trai đến ở Bàng gia, còn căn nhà của nhà họ Mai thì cho thuê.
Có Mai Hồng, chất lượng cuộc sống trong nhà Bàng thợ mộc cũng được cải thiện không ít.
Trong nhà có nữ nhân và không có nữ nhân khác biệt rất lớn. Chí ít, ba thầy trò bọn họ không bao giờ phải ăn mấy món ăn khó nuốt nữa.
Bây giờ Mai Hồng để cháu trai nhỏ ở nhà cũng không sợ bị lạ. Hai người đồ đệ của Bàng thợ mộc cực kỳ kiên nhẫn với trẻ em, thường xuyên giúp nàng chăm sóc lũ nhỏ.
Hơn nữa thu nhập của Bàng thợ mộc và Mai Hồng không ít, trong nhà đã thêm không ít người, nhìn rất ấm áp.
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc: “Thành thân? Vậy trở về ta phải phát cho bọn họ hồng bao thật lớn.”
Nói xong, cô đi theo bọn họ ra phía sau.
Phía sau xưởng là một dãy ký túc xá cũng được làm dựa theo ký túc xá ở thôn Vĩnh Phúc.
Khác với ký túc xá ở thời hiện đại, ký túc xá này có sân, còn có thể trồng một vài loại rau dưa củ quả ở trong viện. Có điều, trong một viện có đến vài hộ gia đình ở.
“Gần như người ở trong xưởng đều ở nơi này, đợi sau khi Cố Ký và Thiệu Ký khai trương, mấy người Thung Tử và Khương Bảo sẽ thuê nhà ở trong thành.”
Hai người này đều là người có gia đình, con cái cũng đã có, cho nên không tiện sống chung với mấy nam tử thô kệch.
Bản thân Đồng An cũng định thuê một căn nhà ở trong thành, hắn cũng là người có thê tử. Thẩm Tư Điềm lại thích thêu thùa, trong thành nhất định có không ít người có tay nghề tốt, để Tư Điềm sống ở trong thành sẽ thuận tiện hơn sống ở chỗ này.
Hắn có thể rời thành vào buổi sáng, trở lại vào buổi tối.
Có điều hắn là chủ quản, có thể sẽ phải thường xuyên ở lại trông coi xưởng, cho nên lúc thuê nhà, tốt nhất nên chọn chỗ ở gần mấy người Thung Tử, có gì còn chiều cố lẫn nhau.
Cố Vân Đông nhìn một vòng, rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Đồng An. MAyy dich
“Mấy ngày tới chúng ta sẽ chọn một ngày để khai trương Cố Ký và Thiệu Ký. Ngươi có thể tuyển người tới xưởng làm việc, tạm thời khống chế nhân số trong vòng một trăm người.”
“Dạ, chủ nhân.” Đồng An gật đầu, sau đó chỉ vào mấy thôn ở cách đó không xa nói: “Việc tuyển người không cần lo lắng, sau khi nhà xưởng xây xong, thôn dân ở đây đã tới đây mấy lần hỏi thăm xem chúng ta có tuyển người làm việc không. Có điều nơi này khá gần kinh thành, thôn dân ở đây cũng tương đối giàu có, cho nên tiền công sợ là không thấp.”
“Nếu như làm tốt, đương nhiên có thể tăng tiền lương. Chỉ sợ thuê phải người không siêng năng lại còn nhiều yêu sách kén cá chọn canh. Không phải mấy người Trần Bảo Tiến từng xuống thôn phía dưới thu hoạch trái cây sao? Có thể hỏi thăm những người trong thôn đó một chút. Chỗ chúng ta bao ăn bao ở, chắc sẽ có không ít người nguyện ý tới đây làm.”
Hai mắt Đồng An sáng lên: “Ta đã hiểu, chủ nhân.”
Cố Vân Đông lại bàn bạc thêm một vài chuyện với hắn, thấy mọi thứ gần như đã đâu vào đấy, Thiệu Thanh Viễn định để cô trò chuyện thêm vài câu với những người khác trong xưởng, rồi đưa cô trở về.
Dù sao trong mắt hắn, Cố Vân Đông bây giờ là một đóa hoa mỏng manh, không thể quá mệt nhọc.
Nhưng hai người vừa xoay người lại, thì lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Người nọ cũng nhìn thấy bọn họ, lập tức vui mừng vẫy vẫy tay đi về phía hai người.
Cố Vân Đông dừng bước chân, nhìn Đỗ Thiên Khánh xách một bao dược liệu bước nhanh đến.
“Thiệu đại nhân, Vĩnh Gia quận chúa, các ngài đã trở lại rồi ư? Trở về từ khi nào vậy? Trên đường đi có gặp phải chuyện gì không, La Kỳ đâu?”
Dù sao thì tin tức của Đỗ Thiên Khánh không nhanh nhạy như Tần Văn Tranh, cũng không thường xuyên đến Thiệu gia như Đồng An, cho nên tin tức của hắn tương đối chậm, thật sự không biết mấy người Cố Vân Đông trở về từ khi nào.
Hắn ngó ra phía sau bọn, không thấy La Kỳ đâu, gương mặt Đỗ Thiên Khánh có chút thất vọng.
“Chúng ta vừa về đến Kinh Thành hôm trước, đi đường rất tốt. La Kỳ không đến đây với chúng ta, nếu ngươi muốn gặp con bé, trở về ta sẽ cho người đưa con bé đến đây.” La Kỳ nghe nói huynh muội Cao gia sắp đến, lại còn sẽ sống ở hậu viện Thiệu Ký nên đã chạy đến đó xem trước.
Đỗ Thiên Khánh xua xua tay: “Không cần, ta không vội. Đúng rồi, sao hai người lại tới đây?”
Thiệu Thanh Viễn chỉ chỉ nhà xưởng phía sau bọn họ: “Đó là xưởng nhà chúng ta, vừa mới xây xong, chúng ta tới xem thử.”
Đỗ Thiên Khánh xoay đầu, miệng khẽ mở ra: “Đây là…… Xưởng nhà các ngài?”
Sáng sớm hôm nay hắn đã hỏi thăm về chỗ này, bọn họ nói xưởng này sản xuất đồ hộp gì đó mà hắn chưa từng nhìn thấy. Còn có cả kẹo hoa quả không hề giống với đường mạch nha, cũng là do nhà xưởng này làm.
Lần trước La Kỳ cho hắn mấy viên nếm thử, hương vị kia, quả thật là ngon hơn kẹo mạch nha nhiều.
Nhưng…… Cũng khá đắt. MAyy dich
“Sao ngươi lại ở đây?” Thiệu Thanh Viễn nghi ngờ nhìn về phía hắn, nơi này hình như là ở ngoài thành mà nhỉ?
Đỗ Thiên Khánh bĩu môi, nói: “Ta thuê nhà ở bên kia, các ngài có muốn đến nhà ta uống ly trà không? Cha ta vào núi bị ngã gãy chân, cũng may là được người đứng đầu Thái Y viện chữa khỏi, có lẽ vì nể mặt các người. Cha ta vẫn luôn muốn gặp các ngươi để đích thân nói lời cảm tạ.”
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn gói thuốc trong tay hắn, suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói: “Chúng ta đến ngồi nghỉ ngơi một lát.”
“Được.” Cái thôn kia chỉ cách chỗ này vài bước chân.
Chỉ là Cố Vân Đông vẫn cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao ngươi không thuê nhà ở trong thành mà phải chạy đến thôn này thuê nhà?”
Đỗ Thiên Khánh nhìn trái ngó phải, đè thấp thanh âm nói: “Sau khi hồi Kinh, ta đã nói rõ chuyện ở đảo Lâm Tầm cho Lỗ Vương, Ta nhìn ra được, hắn không vui. Nếu không phải bởi vì bôn ba cầu tình cho Cổ gia thì hắn sẽ không phải đối đầu với thái phó, kết quả cuối cùng ta lại tự mình thay đổi chủ ý. Dù thế nào Lỗ Vương cũng là Vương gia, ta hại hắn lãng phí thời giờ, vương gia không giáng tội ta là bởi vì nể tình ta đã cứu mạng thế tử của Lỗ Vương.”
“Sau chuyện này, chúng ta cũng coi như đã thanh toán xong ân tình. Có điều cha ta nói, Lỗ Vương quyền cao chức trọng, trong lòng có khúc mắc, không biết chừng một lúc nào đó lại muốn gây khó dễ cho chúng ta, những quý nhân như này, muốn nghiền chết chúng ta sẽ dễ như giết một con kiến. Ban đầu, cha ta định trở về phủ Vĩnh Ninh, nhưng hắn nghe hói ta đã tìm thấy La Kỳ, con bé còn đi theo các ngài không trở về, cho nên dứt khoát đợi thêm một chút. Hơn nữa chân của cha ta vẫn chưa khỏi hắn, không thích hợp lên đường, vì thế bọn ta dọn ra ngoài thành, tránh cho Lỗ Vương chướng mắt.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc trước Đỗ Thiên Khánh luôn miệng khen ngợi Lỗ Vương.
Sao trở về một chuyến, ấn tượng lại thay đổi nhiều như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì Đỗ Mông lên núi bị ngã gãy chân, nhưng lại không được chữa trị kịp thời sao?
Trong lúc suy nghĩ, Cố Vân Đông cũng đã đi đến cổng thôn Đỗ Thiên Khánh đang ở.
Bọn họ thuê nhà ở ngay đầu thôn, nên dọc đường đi cũng không gặp ai. Đỗ Thiên Khánh đứng trước cửa một căn nhà.