Chương 1022: Có dự định gì không?
Đẩy cổng viện, Đỗ Thiên Khánh gọi ‘Cha’ một tiếng, bên trong vang lên tiếng đáp lại trầm thấp.
Thiệu Thanh Viễn nắm tay Cố Vân Đông đi vào, Đỗ Mông đang ngồi dựa vào chiếc ghế tựa, trên tay đang vá lại một cái giỏ trẻ.
Chân ông ấy bị thương nhưng đôi tay vẫn linh hoạt.
Nhìn thấy hai người Thiệu Thanh Viễn bước vào, ông thoáng sửng sốt một chút.
Đỗ Thiên Khánh vội vàng giới thiệu: “Cha, hai vị này chính là Thiệu đại nhân và Vĩnh Gia quận chúa mà con đã nói với cha.”
Đỗ Mông nghe xong lập tức ngồi thẳng dậy, có chút kích động nói: “Hóa ra là hai ngài. Mau, mau vào đi. Thiên Khánh nhanh đi rót nước mời khách.”
Đỗ Thiên Khánh đi rót nước, Cố Vân Đông thầm quan sát toàn bộ căn nhà.
Nhà ở không lớn, đủ để hai cha con bọn họ ở.
Căn nhà này rất sạch sẽ, những gì cần có đều có cả.
Đỗ Mông buông cái sọt tre trong tay xuống, bắt đầu có chút câu nệ. Ông không đứng dậy được, chỉ có thể hơi khom lưng với hai người Thiệu Thanh Viễn: “Đã sớm được nghe đại danh Thiệu đại nhân và Vĩnh gia quận chúa, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được hai vị. Lúc trước ta lên núi bị ngã gãy chân, may là được Tống thái y chữa khỏi, ta biết ông ấy chữa cho ta là vì nể mặt các ngài, thật sự rất đa ta hai vị.”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: “Không cần, tấm lòng thầy thuốc, đây là chủ ý của chính Tống thái y.”
Hắn nghĩ một lát lại nói: “Để ta bắt mạch cho ngươi.”
Đỗ Mông sửng sốt: “Không, không cần.”
“Nên làm.”
Vì thế Thiệu Thanh Viễn bước đến, kiểm tra lại chân cho Đỗ Mông.
Vừa rồi trên đường tới đây, Đỗ Thiên Khánh đã kể sơ qua, hắn vừa hồi kinh không bao lâu, Đỗ Mông đã đến đây thuê nhà.
Mặc dù chân Đỗ Mông đã được Tống Đức Giang chữa khỏi, nhưng dù sao Tống Đức Giang cũng là ngự y, lại còn là người đứng đầu, chưa nói tới công việc bề bộn ở trong cung, bên ngoài cũng có rất nhiều quý nhân tới tìm hắn. MAyy dich
Cho nên Tống Đức Giang rất bận, có thể dành ra thời gian chữa khỏi chân cho Đỗ Mông đã rất tốt rồi, còn chuyện tái khám gì đó chẳng có mấy khả năng, chỉ có thể dặn dò một vài chuyện cần chú ý.
Sau này Đỗ Mông định tìm một vị đại phu khác ở trong Kinh Thành để khám lại, nhưng năng lực của ông có hạn, đại phu mà ông tìm được y thuật không cao lắm.
Nếu Thiệu Thanh Viễn đã tới, cũng thuận tay xem giúp cho ông.
Đỗ Thiên Khánh pha trà xong đi tới, thấy hắn đang khám chân cho nghĩa phụ của mình, vội vàng yên lặng đứng chờ ở bên cạnh.
Cũng may là Đỗ Mông hồi phục khá nhanh, thân thể của ông cũng khỏe mạnh, lại thêm được Tống Đức Giang chẩn trị, về sau còn nghiêm chỉnh làm theo những phương pháp phục hồi chức năng mà ông ấy dò, cho nên cũng không để lại di chứng gì.
Thiệu Thanh Viễn kiểm tra xong rửa tay, đứng ở một bên dặn dò vài câu, sau đó mới hỏi han.
“Đỗ thúc, kế tiếp người có dự định gì không?” Cố Vân Đông hỏi: “La Kỳ trở lại kinh thành, mấy tháng nữa mấy bằng hữu tốt nhất của con bé cũng sẽ đến đây, có lẽ con bé sẽ không muốn rời khỏi nơi này đâu.”
Đỗ Thiên Khánh kinh ngạc, bằng hữu tốt nhất của La Kỳ không phải là huynh muội Cao Tử sao?
Hắn vội vàng hỏi: “Sao lại thế? Mấy người Cao Tử sẽ đến đây ư?”
Chuyện vẫn chưa xong, lệnh đặc xá của Hoàng Thượng vẫn chưa truyền tới đảo Lâm Tầm, Thiệu Thanh Viễn cũng không để lộ chuyện này ra bên ngoài, chỉ nói: “Rất có khả năng.”
Đỗ Thiên Khánh đã rõ ràng, lần trước Thiệu Thanh Viễn nói muốn đưa bọn chúng rời khỏi đảo Lâm Tầm, xem ra hắn đã thật sự làm được rồi.
Nhưng mà nếu chuyện này là thật, có lẽ La Kỳ sẽ không có khả năng đi theo bọn họ.
Vốn dĩ con bé đã không nỡ chia tay với gia đình Cố Vân Đông, bây giờ lại thêm cả huynh muội Cao Tử, người cữu cữu mới nhận lại được mấy ngày như hắn……
Mà Đỗ Thiên Khánh đã quên, thật ra sau khi hắn trở về Đỗ Mông đã từng nhắc nhở hắn một chuyện.
Đỗ Mông nói, hiện giờ trong nhà bọn họ chỉ có hai người đàn ông, cho nên cuộc sống khó khăn cũng không sao.
Nhưng La Kỳ là một cô nương, hơn nữa còn là một cô bé mới tám chín tuổi, qua mấy năm nữa sẽ trở thành đại cô nương, sống cùng với hai người đàn ông cũng không tiện, ngược lại còn phải chiếu cố cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn họ.
Đỗ Thiên Khánh muốn đón La Kỳ trở về là để bảo vệ và chăm sóc cho con bé, muốn cho con bé một cuộc sống tốt đẹp, để con cảm nhận được người thân che chở.
Kết quả La Kỳ đi theo bọn họ, ngược lại sống không tốt. Hơn nữa, tương lai đại cô nương sẽ gả chồng, những chuyện nữ nhân đó cũng không ai dạy con bé, cũng không thể để con bé đi theo bọn họ lên núi đi săn.
Đỗ Mông cho hắn một chủ ý, nói hắn cưới một người vợ trước, như vậy tiểu cô nương La Kỳ có chyện gì cũng tiện có người thương lượng cùng.
Đỗ Thiên Khánh: “……” Cha hắn đang quanh co lòng vòng muốn bức hôn sao. MAyy dich
Đỗ Thiên Khánh từng có một cuộc hôn nhân, nhưng mà kết quả lại không được như ý muốn. Điều này làm cho hắn đối với việc tái hôn, lại thêm một phần bài xích, hắn lo lắng cưới vợ về nhà lại sẽ giống như lúc trước. Càng sợ không thể cho đối phương một đứa con, chậm trễ cả đời cô nương nhà người ta.
Còn không bằng sống chung với cha hắn, nếu La Kỳ nguyện ý đi theo hắn, hắn sẽ nuôi lớn tiểu cô nương, chọn cho con bé một người phu quân tốt. Đương nhiên, có người ở rể càng tốt.
Nếu sau này gả La Kỳ ra ngoài, hắn lại nhận nuôi một đứa nhỏ, về sau sẽ chăm sóc mình khi về nhà, cũng khá tốt.
Nhưng hiện tại xem ra, dường như không thể thực hiện được.
Đỗ Thiên Khánh không nhịn được nhìn về phía Đỗ Mông, lúc trước đúng là bọn họ tính rời khỏi kinh thành, nhưng lại luyến tiếc La Kỳ.
Đỗ Mông bất đắc dĩ nói: “Chúng ta vốn muốn trở về phủ Vĩnh Ninh, nhưng trở về hay không, kỳ thật cũng không có mấy ý nghĩa. Hai cha con chúng ta cô độc một mình, thật vất vả mới có một đứa nhỏ để vướng bận, cũng không muốn tách khỏi con bé. Một khi đã như vậy thì ở lại kinh thành đi, trong tay chúng ta cũng có chút bạc, có thể mua một căn nhà nhỏ ở bên này, làm chút mua bán nhỏ.”
Lúc trước khi cứu thế tử Lỗ Vương, Lỗ Vương muốn cho bọn hắn một khoản bạc.
Lúc ấy Đỗ Mông không muốn, sau đó đưa ra đề nghị cứu người Cổ gia. Lỗ Vương đã đáp ứng, nhưng vẫn mua cho bọn hắn một căn nhà ở kinh thành.
Kết quả chuyện cứu người Cổ gia không giải quyết được gì, sau khi Đỗ Thiên Khánh trở về đã dẫn Đỗ Mông rời khỏi căn nhà kia.
Vào lúc cáo từ Lỗ Vương, Lỗ Vương trực tiếp cho bọn họ một ngàn lượng bạc.
Đỗ Thiên Khánh không muốn nhận, Đỗ Mông lại nhận lấy.
Đỗ Mông nói, nếu muốn sau này không còn liên quan đến nhau, vậy nên nhận lấy số bạc này. Lỗ Vương cho nhiều bạc như vậy, không phải là muốn đoạn sạch quan hệ, miễn về sau cha con Đỗ gia lại lấy ân cứu mạng tìm tới cửa sao.
Bọn họ nhận lấy, Lỗ Vương cũng có thể an tâm.
Cho nên, hai cha con Đỗ gia hiện giờ không thiếu tiền. Muốn mua nhà ở bên này hoàn toàn không thành vấn đề.
Mặc dù không mua nổi một căn nhà tốt, nhưng một tiểu viện nho nhỏ, vẫn có thể lấy được.
Nghe Đỗ Thiên Khánh nói như vậy, trong lòng Thiệu Thanh Viễn đã hiểu rõ.
“Một khi đã như vậy, sau này có gì cần trợ giúp, có thể tới tìm chúng ta.”
“Đa tạ.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nói chuyện một lúc thì muốn cáo từ rời đi.
Cha con Đỗ gia mời bọn họ ở lại ăn cơm trưa, tay nghề bọn họ không có, nhưng có thể tìm thím bên cạnh tới hỗ trợ.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn vẫn cự tuyệt, mang theo Cố Vân Đông ra khỏi viện Đỗ gia. MAyy dich
Đỗ Thiên Khánh đưa bọn họ ra cửa, thấy bọn họ muốn lên xe ngựa, hắn do dự một lát, vẫn mở miệng.