Chương 1023: An bài chức vị
“Quận chúa, ta, ta muốn hỏi một chút, cái xưởng kia của các ngài hiện tại có thiếu người không?”
Cố Vân Đông sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Ngươi muốn……”
“Ta nghĩ, nếu ngài đang thiếu người, thì thấy ta có được không?” Đỗ Thiên Khánh nói: “Ta vốn muốn lên núi đi săn kiếm tiền, nhưng hiện tại chân cha ta còn cần ta chăm sóc, ta không dám rời đi xa quá lâu. Hơn nữa cha ta lần này lên núi xảy ra chuyện, ta cũng có chút lo lắng, nếu ta cũng xảy ra chuyện, ông ấy sẽ không còn ai chăm sóc, La Kỳ cũng……”
Cho nên, Đỗ Thiên Khánh muốn tìm một công việc an ổn.
Đi vào thành làm việc cũng không phải không được, nhưng hắn không yên tâm Đỗ Mông ở nhà một mình, cũng dễ gặp phải người phủ Lỗ Vương.
Lúc trước hắn nhìn thấy xưởng Cố gia xây xong, cũng đi qua hỏi, chỉ là lúc ấy Đồng An nói vẫn chưa định nhận người, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Vừa rồi hắn nghe thấy Cố Vân Đông nói xưởng này là của nhà nàng, hơn chuẩn bị bắt đầu tuyển người, hắn lập tức nổi lên tâm tư.
Tuy rằng làm việc ở xưởng không kiếm được nhiều bạc bằng lên núi săn bắn, nhưng lại an toàn và thuận tiện hơn.
“Nhận người.” Cố Vân Đông cười nói: “Đương nhiên nhận người, nếu ngươi không chê vất vả, vậy thì cứ làm việc ở xưởng đi. Ngươi có thể học võ nghệ…… Như vậy được không, ngươi tạm thời ở xưởng làm chút việc vặt, cũng tiện chăm sóc cha ngươi. Chờ cha ngươi tốt lên rồi, ngươi phụ trách đi thu mua và vận chuyển hàng hóa ở các thôn lân cận, được không?” MAyy dich
“Đương nhiên là được.” Ánh mắt Đỗ Thiên Khánh sáng lên, thành thật mà nói, để cho hắn luôn ở trong xưởng không đi đâu quả thật có chút không được tự nhiên, cả ngày hắn chạy trên núi cũng đã quen.
Nếu đi đến các địa phương vận chuyển hàng hóa, có lẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Dù sao, hắn thường xuyên vào núi, một khi đi sẽ đi hai ba ngày, nên cũng có một ít kỹ năng sống, vẫn khá lành nghề.
“Như vậy là được rồi, ta sẽ dặn dò Đồng An một tiếng, ngươi có vấn đề gì, trực tiếp tìm hắn là được.” Cố Vân Đông còn rất vui vẻ, Đỗ Thiên Khánh là người có võ nghệ như vậy, cũng không dễ tìm: “Đúng rồi, trong xưởng có ký túc xá, ngươi có thể đón cha ngươi sang ở, không cần tiền thuê nhà. Chỉ là có nhiều nhân viên sẽ phức tạp hơn, ra ra vào vào có khả năng sẽ ảnh hưởng cha ngươi dưỡng bệnh.”
Đỗ Thiên Khánh cười nói: “Ký túc xá kia để cho những người khác có nhu cầu đi, chúng ta không sao. Căn nhà trong thôn, chúng ta cũng đã trả tiền thuê nhà nửa năm, cho dù hiện tại không ở cũng không lấy lại được tiền.”
Cố Vân Đông gật đầu, lúc này mới lên xe ngựa.
Thiệu Thanh Viễn và Đỗ Thiên Khánh gật đầu với nhau, hai người quay đầu ngựa rời đi.
Xe ngựa vừa vào thành, Thiệu Thanh Viễn sợ Cố Vân Đông bị đói bụng, trước tiên chọn một tửu lâu yên tĩnh, đưa Cố Vân Đông đi ăn cơm trưa, sau đó nghỉ ngơi một hồi lâu, mới tiếp tục xuất phát đi tới Thiệu gia.
Lúc xe ngựa đi ngang cửa hàng Tân Minh Các thì dừng lại, Cố Vân Đông vốn định vào chào hỏi Hạ ma ma một câu.
Nhưng bây giờ Thiệu Thanh Viễn chỉ cho cô nửa ngày để làm việc, nửa ngày còn lại cần phải nghỉ ngơi.
Cố Vân Đông không có cách nào, chỉ có thể ngắm nhìn ở phía ngoài một cái rồi rời đi, ngày mai lại đến Tân Minh Các xem thử.
Cô buông màn xe bên mình xuống, đang định bảo Thiệu Võ cho xe ngựa đi, ai ngờ vừa quay đầu lại phát hiện Thiệu Thanh Viễn cũng vén màn xe bên cạnh hắn lên, nhìn phương hướng nào đó không chớp mắt.
Cố Vân Đông tò mò: “Chàng nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.” Thiệu Thanh Viễn hoàn hồn, định buông màn xe xuống.
Cố Vân Đông lại không cho phép, liếc hắn một cái, tiến lại gần mở ra một lần nữa, nhìn về hướng hắn vừa nhìn.
Nơi đó, có một chiếc xe ngựa đang đứng, lúc này bên trong xe ngựa có một người bước xuống.
“Đó không phải……” Nàng nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, sau đó tiếp tục nhìn.
Người xuống xe ngựa chính là Nhị phu nhân của Hoài Âm Hầu phủ, mà Cố Vân Đông đã gặp trước đó. Chẳng trách Thiệu Thanh Viễn lại nhìn lâu như vậy, Hoài Âm Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của Thiệu Âm.
Lúc này, nếu không phải trên đường tới đây xảy ra chuyện, Bạch Hàng và Thiệu Âm phải trở về Bạch phủ nên không thể tới kinh thành. Chắc hẳn cha mẹ đã tính đến thăm hỏi Hoài Âm Hầu phủ.
Thiệu Âm năm đó chỉ cãi nhau với lão Hầu gia, còn đối với những người khác trong Hầu phủ, quan hệ vẫn rất tốt.
Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới, ở chỗ này lại gặp được Nhị phu nhân.
Cô hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Chàng có muốn xuống chào hỏi một câu không?”
“Không cần, chờ cha mẹ tới sau đó đi cũng không muộn.”
Nghe hắn nói như vậy, Cố Vân Đông cũng gật đầu, không nói gì nữa.
Đang lúc cô định thu hồi tầm mắt, lại đột nhiên nhìn thấy Nhị phu nhân đến cửa Tân Minh Các, đứng đó một lúc lâu, sau đó lại xoay người rời đi.
Cố Vân Đông sửng sốt, ngay sau đó, Cát thị từ bên trong đi ra, đi đến trước xe ngựa của Nhị phu nhân.
Cũng không biết nói cái gì, cuối cùng Cát thị hơi thở dài, trơ mắt nhìn Nhị phu nhân lên xe ngựa rời đi.
Cố Vân Đông mặt đầy khó hiểu, liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, cùng xuống xe ngựa.
Cát thị đang định trở lại cửa hàng, quay đầu thì nghe có tiếng người gọi nàng.
Nàng hơi nghiêng người, nhìn thấy Cố Vân Đông lộ dáng người mang thai, lập tức mỉm cười bước nhanh tới: “Vân Đông, Thanh Viễn, các ngươi tới sao? Lúc sáng ta còn đến Thiệu phủ tìm các ngươi, kết quả người trong phủ nói các ngươi đã ra ngoài thành xem xưởng, xem xong rồi?”
“Ừm, xem xong rồi.” Cố Vân Đông cười nói, nhìn thoáng qua hướng Nhị phu nhân rời đi, hỏi: “Vừa rồi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cát thị kinh ngạc một lát: “Ngươi thấy sao?”
“Ừm, sao Nhị phu nhân lại rời đi rồi?”
Cát thị thở dài, sau đó liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái.
Nàng là vợ của Tần Văn Tranh, biết nhiều chuyện hơn người bình thường một chút. Nàng biết Thiệu Thanh Viễn có quan hệ với Hoài Âm Hầu phủ, cũng biết mẹ hắn chính là đại tiểu thư của Hoài Âm Hầu phủ đã ‘qua đời’ năm đó.
Cát thị đỡ Cố Vân Đông, nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Nơi này không tiện để nói chuyện, chúng ta vào cửa hàng đi, ta và các ngươi từ từ nói.”
“Được.”
Ba người tiến vào cửa hàng, Thiệu Thanh Viễn là nam nhân, nhưng hắn cũng là chủ nhân, vào cửa hàng đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng phía trước đều là khách nữ, đi từ cửa lớn quả thật không tiện lắm.
Vào hậu viện, ba người trực tiếp đi tới ‘văn phòng’.
Cát thị cho người bưng nước trà và điểm tâm lên, Cố Vân Đông đang mang thai, nàng dặn dò người nấu thêm chút cháo tổ yến.
Chỉ chốc lát sau, Hạ ma ma tự mình bưng vào, nhìn thấy bụng Cố Vân Đông, khẽ gật đầu: “Lát sau ta sẽ viết một phương thuốc cho ngài, còn có một số việc cần chú ý, đều dùng để điều dưỡng cho phi tử trong cung trong thời gian mang thai, nó nhất định sẽ có ích với ngài.”
Tuy rằng Thiệu Thanh Viễn là đại phu, nhưng hắn là đàn ông, một số vấn đề nhỏ của phụ nữ có thể sẽ không rõ ràng toàn bộ.
Phi tử trong cung vì để giữ được đứa con, nên đối với mấy thứ này nghiên cứu rất kỹ càng.
Thiệu Thanh Viễn biết Hạ ma ma có ý tốt, lập tức đứng dậy nói cảm tạ.
Hạ ma ma xua xua tay: “Vậy mọi người ở đây nói chuyện đi, ta đi ra ngoài tiếp đãi khách.”
Chờ đến khi bà rời đi, Cát thị đóng cửa, mới bắt đầu nói đến chuyện của Nhị phu nhân.