Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1030 - Chương 1030. Quả Nhiên Được.

Chương 1030. Quả nhiên được. Chương 1030. Quả nhiên được.

Chương 1030: Quả nhiên được.

"Không cần vào trong, cứ đứng bên ngoài chờ đi." Thiệu nhị gia cùng hai vị phu nhân của mình cũng đi ra ngoài. Đuổi tất cả mọi người ra rồi tiện thể đóng cửa lại.

Vạn thị vội vàng hỏi: "Nhị thúc, ta vừa nghe cha nói, Thiệu đại nhân chữa được có phải không?"

"Ừ, Thiệu đại nhân khẳng định, chỉ cần yên lặng chờ là được."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Cố Vân Đông liếc quanh một vòng.

Có vài người thật sự hy vọng lão phu nhân khỏi bệnh, nhưng cũng có người chỉ tỏ vẻ ngoài mặt.

Cũng là chuyện thường tình, ngày thường lão phu nhân luôn ở Niệm Âm đường ăn chay niệm phật, không cần tiểu bối ngày nào cũng tới thỉnh an, cùng lắm là ngày lễ tết thì ăn với nhau bữa cơm.

Kiểu như vậy tình cảm tất nhiên sẽ không sâu đậm.

Có lẽ cháu đích tôn Thiệu Hồng Khang mới gặp được nhiều hơn một chút.

Trong lòng Cố Vân Đông đã có tính toán, thu lại tầm mắt nhìn vào trong phòng.

Trong phòng, Thiệu Thanh Viễn đã tra rõ bệnh tình của lão phu nhân, hắn đứng lên nói với Hoài Âm Hầu và Hầu phu nhân nói: "Lão phu nhân khí huyết không thông. Hơn nữa chắc là bị cái gì đó kích động, cổ họng bị hư tổn cho nên mới hôn mê bất tỉnh."

Hoài Âm Hầu sửng sốt, bị cái gì kích động chứ? Kẻ nào đến kích động mẹ ông?

Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu, phải làm cho mẹ tỉnh lại trước mới là quan trọng nhất.

"Vậy khám và trị bệnh cần chuẩn bị những gì? Thiệu đại nhân cứ việc dặn dò ta sẽ kêu người đi lấy."

"Không cần." Thiệu Thanh Viễn nói xong, lôi bao châm cứu của mình ra.

Sau đó lại cầm giá nến trong phòng thắp sáng lên quay người nói với Hoài Âm Hầu: "Cởi tất của lão phu nhân giúp ta."

"À, được."

Hoài Âm Hầu vội vàng đi tới cuối giường, vén một góc chăn lên cởi đôi tất dài màu trắng của lão phu nhân ra.

Thiệu Thanh Viễn cầm châm tới, nhìn vào lòng bàn chân của lão phu nhân nhắm thẳng huyệt vị đâm xuống.

Hoài Âm Hầu thấy vậy cũng nín thở không dám nói.

Thật ra ông vẫn hơi lo lắng, sợ Thiệu Thanh Viễn tuổi trẻ chưa trải sự đời.

Bằng không nếu như hắn nói đơn giản là khí huyết không thông, Lưu đại phu của y quán Huệ Dân lại không nhìn ra bệnh?

Nhưng điều ông không biết là Lưu đại phu cũng đã nhìn ra, chẳng qua ông ta không am hiểu châm cứu, vả lại thị lực kém, chuyên môn của ông ta là xương khớp. Huyện vị ở lòng bàn chân lại nhiều, không cẩn thận lại chữa lợn lành thành lợn què.

Vì thế Lưu đại phu mới đề nghị Hoài Âm Hầu phủ đi tìm thái y.

Ông ta nghĩ Hoài Âm Hầu phủ tìm thái y sẽ dễ dàng hơn, có thái y ra tay thì chuyện lão phu nhân tỉnh lại cũng không có vấn đề gì lớn.

Chính vì như vậy lại khiến cho Hoài Âm Hầu hiểu lầm cho rằng lão phu nhân bị bệnh nặng người bình thường không chữa nổi chỉ có mời thái y mới chữa được.

Hoài Âm Hầu đang lo lắng, đã thấy Thiệu Thanh Viễn rút tay lại. MAyy dich

Một lúc sau ông cảm nhận được sắc mặt vốn tái nhợt của mẹ ông đang hồng hào trở lại.

Hoài Âm Hầu mừng rỡ, quả nhiên hữu dụng.

Thiệu Thanh Viễn đột nhiên đi tới đầu giường nói với Hầu phu nhân: "Phiền phu nhân giúp ta dìu lão phu nhân ngồi dậy một lát, để bà ấy dựa đầu vào vai người."

"Được, để ta." Hầu phu nhân khẩn trương ngồi qua đó, dìu lão phu nhân ngồi dậy hơi nghiêng người một chút.

Thiệu Thanh Viễn vòng ra sau lưng lão phu nhân, bàn tay di chuyển hai lần lên lừng bà ấy.

Sau đó đột nhiên sờ nhấn một cái, cuối cùng vỗ mạnh.

Hoài Âm Hầu đang mải mê nhìn cũng giật mình, sau một khắc thì thấy lão phu nhân "ộc" một tiếng, phun ra cục đờm.

Thiệu Thanh Viễn thu tay lại, bảo Hầu phu nhân đỡ người về chỗ cũ.

Sau đó lại tiếp tục bắt mạch, nói với hai người: "Được rồi, không có việc gì, đợi một lát nữa chắc sẽ tỉnh lại.”

Hai người Hoài Âm Hầu đi qua nhìn một chút, lại đưa tay sờ sờ vào tay lão phu nhân, cảm nhận được làn da vốn lạnh lẽo hiện giờ đã trở nên ấm áp, trong mắt mừng rỡ.

"Đa tạ Thiệu đại nhân, nếu không phải có ngươi, chúng ta thật sự đều không biết làm thế nào cho tốt, thật sự cảm ơn ngươi."

Thiệu Thanh Viễn khoát tay áo: "Hầu gia coi quá lời rồi, lúc trước phu nhân ta mới đến kinh thành, chuyện gì cũng không hiểu, vẫn là Hầu phu nhân giúp nàng.”

Hầu phu nhân có chút ngượng ngùng cười rộ lên: "Ta làm sao được xem nlà giúp đỡ, là quận chúa tự mình có bản lĩnh.”

Thiệu Thanh Viễn chỉ cười cười, cũng không có ý định khách sáo nữa, quay đầu nói với Hoài Âm Hầu: "Ta sẽ kê đơn thuốc cho lão phu nhân, các người cho người đi lấy thuốc, ngày thường ăn thêm chút thức ăn bổ khí huyết. Cũng phải nói lão phu nhân nên đi lại nhiều hơn, cả ngày ở trong phòng mà không đi lại sẽ không có lợi cho sức khỏe cả thể xác lẫn tinh thần. Còn nữa, để người hầu hạ bên người nếu như không có việc gì thì ấn cho bà ấy hai ba cái, ta có thủ pháp rất thích hợp, có thể giao cho nha hoàn bên người lão phu nhân làm.”

Hoài Âm Hầu nghe xong càng thêm vui mừng: "Được được được, cứ dựa theo Thiệu đại nhân nói mà làm.”

Trong lúc nói chuyện, ông ấy cũng đi tới bên cửa, mở cửa phòng, nói tin tức tốt này nói cho nhóm Thiệu nhị gia.

Nghe nói lão phu nhân không sao, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Chờ mọi người đều đi vào thăm xong Hầu phu nhân nói bọn họ trở về trước: "Ở chỗ này chờ cũng không còn chuyện gì, ở đây cả ngày rồi các ngươi đều trở về nghỉ ngơi trước đi, chờ lão phu nhân tỉnh lại thì tới thăm.”

"Vâng."

Người thế hệ nhỏ lục tục rời đi, cuối cùng cũng chỉ còn phu thê Hoài Âm Hầu và Thiệu Nhị gia, cùng với Thiệu Hồng Khang và Vạn thị ở lại.

Thiệu Thanh Viễn viết xong phương thuốc, Thiệu Hồng Khang tự mình đi lấy thuốc. Hơn nữa hắn còn quyết định đi cửa hàng thuốc Thiệu Ký mới mở, việc hôm nay, đều nhờ có Thiệu Thanh Viễn.

Bây giờ hắn đã tin Thiệu Thanh Viễn rồi.

Ngay sau đó, Hoài Âm Hầu gọi Chu ma ma đến hầu hạ lão phu nhân, Chu ma ma tuy rằng tuổi lớn, nhưng sức mạnh tay cũng không nhỏ, so với những nha hoàn trẻ tuổi kia đương nhiên thích hợp hơn, nên để cho bà học thủ pháp xoa bóp từ Thiệu Thanh Viễn trước.

Hầu phu nhân với Nhị phu nhân nhìn, cũng theo đó mà học theo.

Bên này đang học, trong phòng lại truyền đến giọng nha hoàn: "Lão phu nhân tỉnh lại rồi.”

Mấy người Hoài Âm Hầu sửng sốt, vội vàng chạy vào.

Nhìn thấy lão phu nhân mở mắt ra, mấy người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Hầu phu nhân ngồi ở mép giường: "Mẹ, người cuối cùng cũng tỉnh lại, người hôn mê cả ngày, đều dọa đến chúng con rồi.”

Lão phu nhân ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua trước mặt mấy người trong phòng.

Một lúc lâu sau, cánh môi run rẩy một chút, giọng nói khàn khàn mở miệng: "Thiệu Nho, con nói cho ta biết sự thật, hai con ở bên ngoài thật sự bị đồng liêu xa lánh? Phu nhân con còn, còn bị người ta đẩy xuống nước?”

Nghe xong lời này, căn phòng to như vậy đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Mẹ ông... biết rồi.

Sắc mặt Thiệu Nho hơi trầm xuống, nhíu mày: "Mẹ, ai nói cho người biết?”

Hắn rõ ràng đã dặn dò hạ nhân trong phủ, không cho phép chuyện này truyền tới trước mặt lão phu nhân.

Cũng may lão phu nhân vẫn luôn ở trong Niệm Âm Đường không ra cửa, hạ nhân Niệm Âm Đường lại được nói trước, mấy tháng nay, cũng xác thực không xảy ra chuyện gì.

Lão phu nhân nghiêng đầu lại: "Nói như vậy, là sự thật?”

Bình Luận (0)
Comment