Chương 1029: Cố tình nhắm vào bọn họ.
Hoài Âm Hầu nghe được động tĩnh bên ngoài vội vàng chạy ra: "Hồng Khang, thái y tới…"
Ông ấy còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lại phát hiện người tới là Thiệu Thanh Viễn, lập tức ngây người: "Thiệu đại nhân? Ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
Thiệu Thanh Viễn tiến lên mấy bước: "Ta nghe Thang Khởi Kính nói lão phu nhân bị bệnh nên qua đây xem thử. Bây giờ sao rồi? Vừa hay ta biết chút y thuật có thể cho ta xem thử."
"Chuyện này…" Hoài Âm Hầu do dự một chút, cuối cùng liếc mắt nhìn Thiệu Hồng Khang, thấy phía sau hắn không có thái y đi theo cuối cùng cắn răng gật đầu: "Được, vậy phiền ngươi rồi."
Hoài m Hầu biết Thiệu Thanh Viễn là đại phu nhưng truyền nhân thần y suy cho cùng vẫn còn trẻ lại vừa mới học y thuật được vài năm. Cho dù hắn có phát minh ra biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa, cũng được các thái y khẳng định trong cuộc thi thảo dược. Nhưng chẳng ai biết hắn có thực sự giỏi khám bệnh hay không.
Huống hồ, sau khi lão phu nhân hôn mê, bọn họ lập tức đi y quán Huệ Dân tìm Lưu đại phu, nhưng ngay cả ông ta cũng bó tay. Hoài Âm Hầu thật sự rất khó tin Thiệu Thanh Viễn có bản lĩnh đó.
Nhưng hiện giờ cũng không còn cách nào, Hồng Khang không mời được Lý thái y tới nên chỉ có thể tin tưởng Thiệu Thanh Viễn trước vậy.
Hoài Âm Hầu một mặt lo lắng một mặt dẫn Thiệu Thanh Viễn đi vào bên trong.
Viện của lão phu nhân vừa sáng sủa vừa to lớn.
Ngoại trừ Hoài Âm Hầu ở bên ngoài Niệm Âm đường thì còn có Thiệu nhị gia, Hầu phu nhân và hai vị phu nhân. Ngoài ra còn có tiểu bối khác của Thiệu gia cũng lo lắng sốt ruột túm lại một chỗ.
Nhưng bây giờ trong phòng lão phu nhân chỉ có ba người Hầu phu nhân. Tiểu bối đều ở bên trong gian chính Hầu phủ.
Thiệu Thanh Viễn vào cửa, Thiệu nhị gia lập tức đứng dậy, cực kỳ kinh ngạc nhìn thoáng qua Hầu gia và Thiệu Hồng Khang.
Hoài Âm Hầu khoát tay: "Phiền Thiệu đại nhân xem cho mẹ ta trước." MAyy dich
Thiệu nhị gia bèn không nói gì, đợi cho đến khi Thiệu Thanh Viễn ngồi ở mép giường, đặt tay lên cổ tay của lão phu nhân rồi hắn mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Hồng Khang, không phải cháu đi mời Lý thái y tới sao?"
Nói đến chuyện này, Thiệu Hồng Khang lại bày ra vẻ mặt hậm hực: "Đừng nói nữa, cháu đi tới nhà Lý thái y nhưng ông ta một mực từ chối. Lúc thì nói mình chưa ăn cơm, lúc thì bảo sức khỏe phu nhân lão ta không tốt phải chẩn bệnh cho bà ta trước. Lằng nhằng mãi tới khi chuẩn bị đi thì lại có hạ nhân của phủ Từ Quốc công tới mời Lý thái y. Nói Từ tam gia đột nhiên bị thổ tả, tình hình nguy cấp, trực tiếp cướp Lý thái y đi."
Hắn muốn cản nhưng Lý thái y trực tiếp phủi tay hắn lên xe ngựa của Từ gia.
Lúc đó Thiệu Hoành Khang đã biết cho dù cưỡng ép Lý thái y quay lại thì lão ta cũng không thật tâm muốn chẩn bệnh cho tổ mẫu.
"Nếu không phải hôm nay các thái y khác đều vào cung, lão ta nghĩ chúng ta sẽ đi mời lão sao?" Thiệu Hồng Khang lớn giọng tức giận bất bình.
Hoài Âm Hầu thấy hình như Thiệu Thanh Viễn nghe thấy thì nhăn mặt đột nhiên trừng mắt nhìn Thiệu Hồng Khang: "Được rồi, nhịn đi một tí, đừng làm phiền Thiệu đại nhân."
Thiệu Hồng Khang há hốc miệng, hơi cúi đầu, hắn cũng không cố tình nhưng thực sự quá ấm ức.
Hắn biết tại sao Lý thái y lại có thái độ như vậy. Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Lý thái y mà ngay cả những gia đình, những người có giao hảo với gia đình họ cũng dậu đổ bìm leo.
Với lại, Tam gia nhà Từ Quốc công có chắc là bị bệnh không còn chưa chắc chắn. Nói không chừng cũng là cố tình nhắm vào nhà bọn họ.
Nghĩ tới đây hốc mắt Thiệu Hồng Khang hơi ửng đỏ.
Ngửa mắt nhìn bóng lưng Thiệu Thanh Viễn, sự khó chịu trong lòng Thiệu Hồng Khang lại bay mất.
Không phải ai cũng nâng cao dẫm thấp như vậy. Tuy rằng bây giờ Thiệu đại nhân và Vĩnh Gia Quận chúa thân phận khác biệt, nghiễm nhiên thành tân quý trong kinh nhưng vẫn sẵn lòng lui tới chỗ bọn họ.
Chẳng những khai trương cửa hàng đưa thiệp mời tới cho bọn họ mà sau khi nghe tin lão phu nhân bị bệnh lại còn tới chẩn bệnh.
Nghĩ vậy, Thiệu Hồng Khang vội vã ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, đang lúc con quay về thì gặp Thiệu đại nhân, Vĩnh Gia quận chúa cũng tới, chẳng qua nàng ấy đi chậm hơn chút, trong chốc lát chưa tới kịp."
Đúng lúc Hầu phu nhân tới nghe thấy thế, tức thì đánh hắn một cái: "Sao con không nói sớm?"
Hầu phu nhân vội nghênh đón: "Ui chao, Quận chúa mau vào đi. Tiểu tử thối nhà ta cũng không nói để ta chuẩn bị cho người kiệu mềm, thất lễ quá. Mau tới đây ngồi trước đi."
Cố Vân Đông cười: "Không sao, phu quân ta nói nữ tử mang thai đi nhiều một chút sau này sinh con mới thuận lợi. Bình thường ta cũng đi như vậy."
Hầu phu nhân đã sinh hạ được hai người con, đại phu cũng từng nói với bà ấy như vậy. Nhưng từng nghe là từng nghe, đi nhiều thì càng mệt. Nhất là những người được nuông chiều từ bé như vậy. Đại phu kêu đi nhiều hơn các nàng ấy ở trong sân viện đi hai vòng đã cảm thấy cố gắng lắm rồi. MAyy dich
Nhưng Cố Vân Đông đi thẳng từ ngoài cổng vào trong viện, con đường này đối với Hầu phu nhân mà nói cũng không ngắn.
Bây giờ lại nghe nói ngày thường cô đều đi như vậy thì nhất thời sửng sốt.
Cố Vân Đông theo Hầu phu nhân vào bên trong, cô không đi qua phòng lão phu nhân mà đi lên gian nhà chính.
Bên trong nhà chính toàn là tiểu bối ngồi trong đó. Thấy Cố Vân Đông bước vào vội vàng đứng dậy hành lễ.
Cố Vân Đông chẳng quen biết ai, cũng chưa từng giao tiếp với người nào. Chỉ nghĩ sau này chắc chắn phải đi lại nhiều hơn bèn quan sát vài lần.
Vai lứa Hoài Âm Hầu có hai nam tử, ông ấy và Thiệu nhị gia.
Nữ tử có ba bốn người. Ngoài Thiệu Âm là con gái của lão phu nhân, những người khác đều là con thứ thiếp cũng đã lấy chồng từ sớm.
Hoài Âm Hầu và Thiệu nhị gia đều có hai nam hai nữ. Bên trong nhà chính bây giờ ngoại trừ Thiệu Hồng Khang thì những người khác đều có mặt, rất nghiêm chỉnh.
Phu nhân Thiệu Hoành Khang là con gái quan ngũ phẩm kinh thành, Vạn thị. Có thể là Hầu phu nhân tuyển, tương lai sau này rất phù hợp làm chủ mẫu Hầu phủ. Vì thế nên tính tình thẳng thắn cởi mở có phần giống với Hầu phu nhân.
Cố Vân Đông vừa vào cửa, nàng ấy liền đỡ cô ngồi xuống, kêu người bưng nước với điểm tâm lên, cùng cô nói tới nói lui.
"Hôm nay quận chúa khai trương, bọn ta chưa tới chúc mừng mà các người lại tới đây chẩn bệnh cho tổ mẫu, làm phiền các người rồi."
Cố Vân Đông khoát tay: "Nếu không biết thì thôi. Nếu đã biết rồi tất nhiên không thể cho rằng chưa từng nghe qua."
Vạn thị cười, tuy rằng nói như vậy nhưng cho dù có người nghe được cũng coi như không nghe thấy, thậm chí còn cười nhạo vài câu.
Quận chúa và Thiệu đại nhân là những người có tâm hiếm hoi.
Mấy người đang nói chuyện đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên trong.
Giọng Hầu gia kích động vang lên trong phòng: "Thật không? Thiệu đại nhân, ngươi chữa được sao?"
Tiểu bối trong nhà chính nhao nhao bước vào, Cố Vân Đông thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một lúc sau mấy người tiểu bối bị Thiệu nhị gia đuổi ra ngoài.