Chương 1063: Hoảng loạn bỏ chạy
Thiệu Tuệ quay đầu lại, nhìn bóng dáng trượng phu càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ có thể hung hăng dậm chân một cái, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Thiệu Hồng Khang một cái, ngón tay run rẩy: "Ngươi, các người chờ cho ta.”
Dứt lời, bà ta xách váy vội vàng đi theo.
Thiệu Hồng Khang xoa xoa thái dương, chuyện này, thật sự là ngoài ý muốn mà.
Mặc dù trong lòng không vui, hắn vẫn mang theo gã sai vặt sải bước đuổi theo, sau đó vẫn tiễn Thái Tân mặt âm trầm một câu cũng không nói ra cửa lớn Hầu phủ, trơ mắt nhìn hai vợ chồng bọn họ ngồi lên xe ngựa rời đi.
Thiệu Hồng Khang đứng ở cửa lớn một lát, lúc này mới nhíu mày trở về.
Hắn bước nhanh đến đại sảnh, nhìn thấy mọi người vẫn nói cười như trước, cước bộ dừng một chút, coi như chuyện gì cũng không phát sinh.
Sau đó, nháy mắt với Hoài Âm Hầu, hai cha con đi xuống hành lang nói chuyện. Hoài Âm Hầu vừa ra khỏi cửa, Đồng Thủy Đào đã tiến vào, tiến đến bên tai Cố Vân Đông cúi đầu nói mấy câu.
Cố Vân Đông vẻ mặt kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi, “Muội nói thật sao? "
“Muội tận mắt nhìn thấy, chuyện này... Thái đại nhân còn ngã rất đau, cực kỳ chật vật.” Đồng Thủy Đào được Cố Vân Đông nói ra ngoài xem tình hình, cô ấy rất tò mò cữu cữu rốt cuộc tính toán ứng phó đôi vợ chồng này như thế nào.
Kết quả là để cho Thiệu Hồng Khang đi chiêu đãi, hơn nữa là trực tiếp phơi ở một bên.
Xử lý như vậy cũng không có gì, dù sao năm mới mà cự tuyệt người ta ngoài cửa, người ngoài nhìn cũng sẽ chê cười.
Nhưng mời tới đây lại phá hủy niềm vui gia đình hòa thuận nên dứt khoát đưa người đến viện bên cạnh.
Dù sao trong mắt Hoài Âm Hầu, hai nhà đã trở mặt, chỉ là ở trước mặt người ngoài duy trì lui tới mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới, chưa đến một khắc đồng hồ, Thái Tân lại gặp phải liên tiếp hai đả kích, trực tiếp thẹn quá hóa giận rời đi.
Cố Vân Đông tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe Đồng Thủy Đào miêu tả, cô cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng xấu hổ lúc ấy.
Bên kia Hoài Âm Hầu rất nhanh lại tiến vào, vừa vào cửa lại mang theo khuôn mặt tươi cười, giống như chuyện gì cũng không phát sinh.
Nhìn thấy thời gian không sớm, hắn lại gọi hạ nhân bày cơm, trực tiếp mở tiệc.
Lão phu nhân lúc này lôi kéo Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông ngồi ở bên cạnh mình, cười khanh khách nói: "Ta nói phòng bếp chuẩn bị đồ ăn các ngươi thích ăn, lát nữa ăn nhiều một chút, ngồi hơn nửa ngày cũng mệt mỏi.”
Cố Vân Đông lặng lẽ ngẩng đầu, quả nhiên, ngoại trừ bốn người Hoài Âm Hầu ra, những tiểu bối khác cùng với đám người vợ chồng Thiệu Linh đều kinh ngạc nhìn bọn họ.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vì sao ngồi bên cạnh lão phu nhân không phải là Hầu gia cùng Hầu phu nhân, ngược lại là hai người, hai người ngoài?
Nếu lão phu nhân yêu thương tiểu bối, muốn cho tiểu bối ngồi bên cạnh nói chuyện, chẳng lẽ không nên để Thiệu Hồng Khang cùng thê tử của hắn ngồi sao?
Lão phu nhân không để ý tầm mắt quái dị của mọi người, dù sao cũng không ai dám hỏi rõ ràng trước mặt bà.
Người tới hơi nhiều, tính cả tiểu bối thì trực tiếp ngồi ba bàn.
Lão phu nhân bên này mang theo Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, còn có phu thê Hầu gia, vợ chồng Nhị gia, vợ chồng Thiệu Linh, tổng cộng chín người một bàn. Những người còn lại ngồi ở hai bàn khác, nhị phòng có một thứ nữ, tròng mắt đảo quanh, tiến đến nhỏ giọng hỏi bên tai Thiệu Hồng Khang: "Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị trí ở bàn chính không phải nên là của huynh sao? Sao bây giờ lại nhường cho hai người ngoài?”
Thiệu Hồng Khang liếc nàng ta một cái, không để ý tới nàng ta, chỉ chiêu đãi mọi người mở tiệc.
Cơm trưa ở bàn chính hòa thuận vui vẻ, ánh mắt quỷ dị ở hai bàn còn lại cũng chấm dứt.
Lão phu nhân có chút mệt mỏi, sau khi ăn xong thì đi nghỉ ngơi một lúc, Cố Vân Đông cũng bị thúc giục đi nghỉ ngơi, dù sao cũng là người mang thai, lúc này ai cũng coi cô là quốc bảo.
Cô cũng quen với buổi trưa ngủ một lúc, nhưng cũng chỉ nửa canh giờ thì tỉnh lại.
Lúc thức dậy không thấy Thiệu Thanh Viễn, Đồng Thủy Đào vẫn ở bên cô nói: "Cô gia bị Trịnh đại nhân gọi đi, Trịnh đại nhân nghe nói cô gia thân thủ bất phàm, cũng có chút rục rịch, muốn luận bàn một chút. Không chỉ vậy, các lão gia thiếu gia Hầu phủ gần như đều đi võ trường phía sau góp vui. Tiểu thư, cô có muốn qua xem không? "
“Được, chúng ta đi một chút."
Cố Vân Đông hưng trí bừng bừng, rửa mặt, thu thập một phen rồi mang theo Đồng Thủy Đào ra khỏi phòng.
Không nghĩ tới lúc hai người đi ngang qua tiền sảnh, lại nhìn thấy đám người Hầu phu nhân đang đánh bài lá.
Nhìn thấy cô, bà ấy lập tức vẫy vẫy tay: "Vân Đông dậy rồi sao? Có muốn lại đây chơi không?”
Cố Vân Đông đến thời đại này nhiều năm, nhưng lá bài thật đúng là chưa từng đánh qua.
Nhưng nàng thấy ngược lại đã gặp qua, Tân Minh Các cũng có bố trí thứ này, để cho phu nhân tiểu thư dùng.
Cô chậm rãi đi qua, vợ Thiệu Hồng Khang ngồi sau lưng Thiệu Linh lúc này đứng lên, đỡ cô tới ngồi ở vị trí kia: "Quận chúa ngồi ở đây xem đi, ta đi lấy chút điểm tâm hạt dưa cho các người.”
Cố Vân Đông vừa ngồi xuống, cảm giác được Thiệu Linh đang đánh bài trong nháy mắt ngồi thẳng lưng.
Cố Vân Đông: "..." Cô không đáng sợ như vậy chứ?
Cũng may Thiệu Linh chỉ khẩn trương như vậy trong chốc lát, rất nhanh lại thả lỏng, còn quay đầu cười cười với Cố Vân Đông.
Do dự một lát mới mở miệng hỏi: "Quận chúa có muốn chơi không?”
“Ta không biết, ta nhìn mọi người chơi là được." Cố Vân Đông lắc đầu cười nói: "Ta cũng không tiện, ngồi một lát còn phải đứng lên đi một chút.”
Hầu phu nhân ngồi đối diện kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Vậy mà còn có người không biết chơi bài sao? Thật kỳ lạ.”
Cố Vân Đông đỡ trán: "Thứ cháu không biết còn rất nhiều, vẫn cần mọi người dạy bảo."
“Được, người có cái gì không hiểu, cứ việc đến hỏi chúng ta."
Thiệu Linh ngước mắt nhìn các nàng, vẻ mặt kinh dị. Lúc trước ở trên bàn cơm, tất cả mọi người đều không nói chuyện, chỉ có lão phu nhân thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với Cố Vân Đông vài câu, cho nên nàng chỉ cảm thấy ngạc nhiên thái độ của lão phu nhân đối với Cố Vân Đông.
Nhưng lúc này nghe đại tẩu nhị tẩu của mình nói chuyện, Thiệu Linh có chút khiếp sợ. Nói chuyện, đã đến mức tùy ý như vậy sao?
Thiệu Linh có chút nghi hoặc, hơi phân tâm một chút, một ván kia bị thua, rất nhanh đổi lại những người khác đi lên tiếp tục chơi.
Cố Vân Đông nhìn trong chốc lát, lại đi võ trường, xa xa nhìn mấy người Thiệu Thanh Viễn bắn tên.
Người này thế nhưng còn lấy bộ cung tiễn vẫn đặt ở trong xe ngựa tới, bộ cung tiễn mua ở trên trấn này kéo không dễ lại bị hắn kéo dễ như trở bàn tay.
Cố Vân Đông không khỏi buồn cười.
Bọn họ cuối cùng không dùng cơm chiều ở Hầu phủ, đến giờ Mùi, Thiệu Thanh Viễn dẫn Cố Vân Đông trở về.
Cùng bọn họ rời đi, còn có cả nhà Thiệu Linh.
Hai nhà cùng nhau ra khỏi cửa lớn Hầu phủ, cáo biệt lẫn nhau.
Trịnh Bình Viễn chắp tay, trực tiếp lên xe ngựa, lại nhìn thấy Thiệu Linh vẻ mặt rối rắm ngồi ở đó, cũng không biết nghĩ cái gì.