Chương 1064: Biểu thúc của Liễu Duy
Trịnh Bình Viễn giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng: "Bà nghĩ cái gì vậy?”
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, Thiệu Linh mới mím môi, nhỏ giọng nói: "Tướng công, ông nói xem, đại ca đại tẩu từ khi nào lại có quan hệ tốt với Vĩnh Gia quận chúa như vậy?" Vấn đề này bà ấy đã nghẹn trong lòng rất lâu rồi.
Trịnh Bình Viễn ngẩn người, cười ha ha một tiếng: "Chuyện này cũng đáng để bà mặt mày ủ rũ suy nghĩ nửa ngày? Trực tiếp hỏi đại ca đại tẩu không phải là được sao?"
“Ta hỏi, nhưng đại tẩu thần bí hề hề, chỉ nói sau này sẽ biết."
Càng không nói, trong lòng Thiệu Linh lại càng tò mò: "Hơn nữa ta cảm thấy, hôm nay đại ca không cho Ngũ muội vào cửa, có thể là vì để bọn họ tránh đi Vĩnh Gia quận chúa cùng Thiệu đại nhân.”
Dù sao Thiệu Tuệ khắp nơi nói Thiệu Thanh Viễn đánh Thái Văn Khiêm, không ít người đều biết, Thiệu Linh tất nhiên cũng rõ ràng. Nhưng chuyện lão phu nhân bị Thiệu Tuệ làm cho tức giận ngất xỉu, mấy người Hoài Âm Hầu phủ ngược lại không nói cho bà biết. Cho nên, Thiệu Linh không cảm thấy bản thân Hầu phủ cùng Thiệu Tuệ có thù, chỉ cảm thấy đại ca không muốn bọn họ gặp mặt mà xung đột.
Trịnh Bình Viễn nghe vậy, sờ sờ cằm, đột nhiên tiến lại gần, ở thấp giọng nói: "Bà cũng không cần quan tâm vì sao mấy người Thiệu đại nhân cùng Hầu phủ quan hệ tốt, đối với chúng ta mà nói, đây là chuyện tốt."
"Chuyện tốt? Dựa vào đâu mà ông nói vậy?”
“Đại ca ta không phải đi theo Liễu đại nhân làm việc sao? Hắn nói, Thiệu Thanh Viễn cùng Vĩnh Gia quận chúa, cũng không giống biểu hiện ở ngoài mặt, Hoàng Thượng không chỉ vì thế lực dân gian mà đặc biệt đối đãi, ở trong lòng Hoàng Thượng bọn họ có phân lượng rất nặng. Ngay cả Liễu đại nhân, tuy rằng không thấy có giao tiếp gì với bọn họ, nhưng cũng đang âm thầm bảo vệ bọn họ. Liễu đại nhân bà cũng biết, giống như Tần Văn Tranh, thậm chí còn ở bên cạnh Hoàng Thượng lâu hơn so với Tần Văn Tranh, ngay cả hắn cũng đối xử đặc biệt với mấy người Thiệu Thanh Viễn, có thể tưởng tượng được hai vợ chồng bọn họ tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây.”
Liễu đại nhân chính là vị đường thúc là chỗ dựa của Liễu Duy làm quan ở kinh thành.
Thiệu Linh kinh ngạc mở to hai mắt, ngay cả bà cũng biết, Hoàng Thượng có thể thuận lợi đăng cơ, vị Liễu đại nhân này công lao không thể không có.
Tuy rằng chức vị hiện giờ của hắn không cao, nhưng cũng vì Hoàng Thượng cho hắn rèn luyện, để cho hắn làm ra công trạng rồi nâng người lên.
Tất cả mọi người đều biết, vị Liễu đại nhân này tương lai tiền đồ không thể có hạn lượng.
Thiệu Linh không nghĩ tới, ngay cả hắn cũng âm thầm chiếu cố đôi vợ chồng này. Một Tần Văn Tranh, một Liễu đại nhân, còn có quận vương gia, đây đều là những đại thần tín nhiệm đứng đầu bên cạnh Hoàng thượng.
Thiệu Linh không nhịn được hít một hơi khí lạnh: "Vậy Thái gia và Thiệu Tuệ còn dám đắc tội bọn họ?”
Trịnh Bình Viễn chậc chậc một tiếng: "Thái gia luôn luôn như thế, Thái Tân luôn nói lễ nghi cuối cùng, kỳ thật người làm bộ làm tịch nhất chính là hắn. Trong nhà mình rối loạn, còn mỗi ngày buộc tội cái này, chỉ đạo cái kia, cũng không biết mặt mũi lớn như vậy từ đâu ra. Lúc trước ta còn lo lắng, Thái gia và Vĩnh Gia quận chúa nổi lên, có thể liên lụy chúng ta hay không, nhưng hôm nay nhìn thấy quan hệ bọn họ cùng Hầu phủ hòa hợp như vậy, ta lại yên tâm.”
Hơn nữa trải qua cả ngày ở chung, Trịnh Bình Viễn phát hiện Thiệu Thanh Viễn là một người bạn đáng giá, cũng sẽ không vô duyên vô cớ liên lụy người khác.
Thiệu Linh nghe vậy, hơi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi.”
“Không phải bà thích đi Tân Minh Các sao? Ngày khác mang theo mấy chị em dâu đi dạo nhiều hơn.”
"Ừm." Hai vợ chồng vừa nói chuyện, vừa trở về Trịnh gia.
Mà cùng lúc đó, Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông cũng đang nói chuyện Hầu phủ.
"Thiếp rất thích không khí nhà ngoại tổ." Cố Vân Đông tựa vào trong ngực Thiệu Thanh Viễn, hơi cảm khái: "Tuy rằng mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng đây là chuyện thường tình của con người, cũng không phải loại người đại gian đại ác.”
Ừm, ngoại trừ Thiệu Tuệ đang cố gắng làm lão phu nhân tức chết.
Thiệu Thanh Viễn cũng thích, hai mươi năm trước hắn chưa từng cảm nhận được thân tình, hiện giờ có nhà, có tổ phụ, cũng có ngoại tổ mẫu.
Hai vị lão nhân đều rất thương hắn, hận không thể bù lại cho hắn tình cảm thiếu hụt hai mươi năm qua.
Mấy người đại bá phụ và cữu cữu cũng vậy, mặc dù hắn cũng sắp làm cha, bọn họ vẫn rất thiên vị hắn.
"Nhưng hôm nay Thái Tân và Thiệu Tuệ tức giận rời đi, có phải sẽ lại truyền tin đồn khắp nơi không, nói Hầu phủ đối xử với bọn họ hà khắc?" Cố Vân Đông đã nói chuyện xảy ra lúc trước cho Thiệu Thanh Viễn.
Hắn nghe vậy, cảm thấy... Rất có thể.
Cữu cữu kiêng kị thanh danh Hầu phủ, sợ bị người ngoài biết nhà bọn họ không yên, huynh muội bất hòa, ảnh hưởng đến kết giao cùng hôn sự của hài tử phía dưới.
Nhưng Thiệu Tuệ và Thái gia hình như không thèm để ý, thậm chí còn có ý xóa sạch quan hệ với Hầu phủ.
Thiệu Thanh Viễn hơi híp mắt một chút: "Việc này nàng không cần lo lắng, ta đến là được.”
Nghe hắn nói như vậy, Cố Vân Đông yên lòng, lại bắt đầu an tâm tiếp tục dưỡng thai.
Qua mấy ngày, triều đình bắt đầu khôi phục triều sớm.
Ngày đầu tiên đã tổ chức đại triều hội.
Thiệu Thanh Viễn tuy rằng không cần đi thượng triều, nhưng Hoài Âm Hầu Thiệu Nho ngày đó lại phải xuất hiện.
Cũng chính ngày hôm nay, Thái Tân bắt đầu đột nhiên gây khó dễ, lúc sắp lui triều, tiến lên vạch tội Thiệu Nho.
Lý do là bị con của ông hành hung.
Thái Tân tuyên bố mấy ngày trước mang theo vợ con trở về nhà ngoại, kết quả bị Thiệu Hồng Khang đưa đến phòng hẻo lánh, không được bái kiến mẹ vợ cùng đại cữu cữu, lại bị Thiệu Hồng Khang cố ý dùng nước trà nóng bỏng hắt lên mặt, còn bị hắn kéo ngã xuống đất, đến nay hai chân đi lại vẫn khó khăn.
Hơn nữa hắn là dượng ruột của Thiệu Hồng Khang, lại là quan tứ phẩm, Thiệu Hồng Khang đánh mệnh quan triều đình, thật đáng giận.
Những người bất trung bất nghĩa bất hiếu như vậy phải bị phạt nặng.
Trên triều đình xôn xao một trận, đây xem như là chuyện gia đình, dù thế nào cũng nên để hai nhà đóng cửa giải quyết.
Nhưng mà hiện giờ Thái Tân chẳng những nháo lên triều đình, còn trực tiếp tăng lên tội danh đánh mệnh quan triều đình.
Độ cao lập tức nâng lên mấy bậc thang, nếu thật sự muốn nghiêm túc xử phạt, vậy Hoài Âm Hầu phủ hỏng rồi.
Có không ít người vui sướng xem náo nhiệt khi người gặp họa, Hoài Âm Hầu gần đây thật đúng là xui xẻo, năm trước bị Lỗ vương nhắm vào một phen, về sau gần như đóng cửa không ra, ngại giao tiếp.
Vốn qua năm mới, những lời đồn đãi loạn thất bát tao kia ít đi một chút, hơn nữa có tin đồn Hoài Âm Hầu phủ hình như có lui tới với phu thê Vĩnh Gia quận chúa mới đến kinh thành kia.
Còn chưa nói, tuy rằng vẫn có không ít người xem thường bối cảnh xuất thân dân gian của hai người Cố Vân Đông, nhưng bọn họ hiện giờ đang nổi tiếng nên có vài người vẫn tránh mũi nhọn, không còn có địch ý với Hoài Âm Hầu phủ nữa.
Vốn cho rằng lời đồn cứ như vậy mà bình ổn xuống, Hoài Âm Hầu phủ cũng có thể một lần nữa đứng lên.
Ai biết Thái Tân đột nhiên đâm sau lưng, hắn và Hầu phủ còn là thân thích. Lần này, lại đẩy Hầu phủ lên đầu sóng ngọn gió.
Nhưng cũng có người thông minh, sau khi suy tư tỉ mỉ một phen, đã cân nhắc ra hành động này của Thái Tân không nhất định chỉ vì để xả giận, muốn trả thù Hầu phủ.
Hắn đang thể hiện lập trường của mình??
Hoặc, muốn tìm một chỗ dựa để giúp mình.