Chương 1065: Giúp Thiệu Nho
Chỗ dựa vững chắc này chính là Lỗ vương.
Hắn chỉ ra tội danh của Hầu phủ, Thái Tân vừa vặn nhân cơ hội này biểu lộ lòng trung thành với Lỗ vương, nói rõ mình tuy rằng là thân thích của Hầu phủ, nhưng hắn lại không đứng về phía Hầu phủ.
Thái Tân kỳ thật đã sớm cân nhắc tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, hắn ở vị trí tứ phẩm này đã nhiều năm, là bởi vì năm đó tiên hoàng ngu ngốc vô đạo, giết không ít quan viên, mới để cho hắn có cơ hội leo lên.
Nhưng từ sau khi tân hoàng đăng cơ, vị trí của hắn chưa từng được thay đổi.
Tuy rằng tân hoàng đăng cơ chưa được mấy năm, nhưng bên cạnh có mấy đồng liêu đều thăng quan, trong lòng Thái Tân đã có chút ý động.
Hắn vốn muốn tìm Tần Văn Tranh, Liễu đại nhân, hoặc là đám người Dịch Tử Lam làm chỗ dựa cho mình.
Nhưng mấy người này đều là người dầu muối không ăn, hắn muốn tặng lễ cũng không tìm được cớ.
Nhưng mà ngay lúc hắn hết đường xoay xở, không nghĩ đến Lỗ vương lại được trọng dụng.
Nhưng nguyên nhân Lỗ vương được trọng dụng lại có liên quan rất lớn đến Hoài Âm Hầu phủ, hết lần này tới lần khác hắn lại là cô gia của Hầu phủ.
Khoảng thời gian đó, Thái Tân ngay cả đi Hầu phủ cũng không dám.
Nhưng sau đó hắn lại cân nhắc, vì sao hắn không thể làm ngược lại đây? Đại nghĩa diệt thân không phải là trạng thái đầu danh tốt nhất sao?
Thiệu Tuệ đi tìm lão phu nhân, kích thích bà ta để bà ta phát bệnh, là hắn cố ý ám chỉ.
Nhưng lão phu nhân được cứu trở về, Thái Tân thất bại, muốn tìm cơ hội khác nhưng lại tìm không thấy.
Khi thấy Lỗ vương đã không còn chú ý đến Hoài Âm Hầu phủ nữa, hắn tiếp tục yên lặng không tiếng động bày ra chuyện Thiệu Hồng Khang ngộ thương hắn. Mặc dù chuyện không lớn, nhưng hắn tấu lên cũng đủ biểu thị ý tứ của hắn.
Lỗ vương là người thông minh, làm sao nhìn không ra?
Nhưng mà, ở đây không chỉ có một người thông minh là Lỗ vương.
Thiệu Nho nghe được hắn vạch tội tử của mình, lập tức kinh hãi, tiến lên biện giải: "Hoàng Thượng minh xét, việc này hoàn toàn là hiểu lầm, con thần trong lúc vô ý bị đánh vào tay mới có thể ném cái chén trong tay ra ngoài, làm mặt đất ẩm ướt. Thái đại nhân tự mình đứng không vững, sao có thể đổ trách nhiệm lên đầu nhi tử thần?”
Thái Tân cười lạnh: "Ngươi nói hắn vô ý, vậy không bằng Thiệu đại nhân giải thích một chút, vì sao ta và thê tử đến nhà thông gia chúc tết, lại bị cháu trai dẫn vào viện bên cạnh? Ở đó không có lấy một người, nếu nói Thiệu Hồng Khang không có âm mưu khác, nói ra ai cũng không tin."
"Ngươi..." Thiệu Nho sắc mặt tái mét, ônh cũng không thể nói lúc ấy ở đó có vợ chồng Thiệu Thanh Viễn? Điều này không phải là kéo họ xuống nước sao? Nhưng nếu nói bởi vì Thiệu Tuệ muốn làm lão phu nhân tức chết, việc này lại không có chứng cớ.
Thái Tân khẳng định sẽ cãi lại, nói bọn họ oan uổng bọn hắn, càng thêm chứng thực tội danh Thiệu Hồng Khang có lý do hành hung bọn hắn.
Thiệu Nho nghiến răng nghiến lợi, đang nghĩ biện pháp phản bác, một hàng đợi khác đột nhiên có người đứng ra.
Thiệu Nho sửng sốt, người này là... đệ tử của Thái Phó?
Đúng rồi, Thái Phó và Lỗ vương tuy rằng bề ngoài hòa giải, nhưng trong lòng vẫn coi đối phương là cừu nhân.
Thái phó tất nhiên có thể đoán được ý nghĩ Thái Tân muốn đầu quân cho Lỗ vương, thật ngại quá, hắn hết lần này tới lần khác không muốn hắn ta như ý.
Vị đệ tử của thái phó họ Lữ, Lữ đại nhân phong độ nhẹ nhàng, tiến lên một bước cười nói: "Thái đại nhân muốn tố cáo thế tử Hầu phủ hành hung ngài, gây bất lợi cho ngài, vậy có phải cũng nên giải thích một chút hay không, lúc trước lệnh lang ở cửa thành mượn danh nghĩa truy tìm cướp biển để vơ vét tiền tài, cuối cùng lại đánh chủ ý lên đầu mẫu thân Vĩnh Gia quận chúa. Chuyện này, còn nghiêm trọng hơn đúng chứ?"
Mặt Thái Tân khẽ biến: "Hiện tại chúng ta đang nói đến Thiệu Hồng Khang.”
“Thái đại nhân muốn vạch tội Thiệu gia, sau mông mình lại không lau sạch sẽ, lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?”
Thái Tân nghiến răng nghiến lợi, rất muốn phản bác, nhưng hoàng đế ngồi ở trên nghe được mấy chữ Vĩnh Gia quận chúa, nhất thời kinh ngạc nhướng mày.
"Đánh chủ ý lên đầu mẫu thân Vĩnh Gia quận chúa? Chuyện gì đã xảy ra?”
Thái Tân hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, việc này là hiểu lầm, thần..."
Lời còn chưa dứt, trong đám người lại lần nữa có một người đi ra, áo choàng vén lên, trực tiếp quỳ trên mặt đất, sống lưng lại thẳng tắp: "Hoàng thượng, việc này là thần thất trách, kính xin Hoàng Thượng trách tội.”
Hoàng đế ngẩn người: "Triệu tướng quân nói như vậy có ý gì?”
“Năm trước trong thành điều tra cướp biển, Thái Văn Khiêm thân là quan binh thủ thành lại nhân cơ hội vơ vét tài sản. Thần điều tra phát hiện tình huống này là thật, đã cách chức của hắn.”
Triệu chỉ huy sứ vừa nói như vậy, Hoàng Thượng đúng là có chút ấn tượng.
Lúc trước hắn quả thật đã dâng tấu chương nói rõ tình huống, nhưng đây là chuyện nhỏ, hơn nữa quan binh họ Thái phạm sai lầm cũng không tính là lớn, cách chức là được, việc này hắn cũng không quản nữa.
Không nghĩ tới hôm nay lại lật lại để nói.
Hơn nữa...
"Chuyện này có quan hệ gì với mẫu thân của Vĩnh Gia quận chúa?"
Triệu chỉ huy sứ nói: "Trong số những người Thái Văn Khiêm ngăn cản có Cố phu nhân và Cố tam tiểu thư khiêm tốn vào kinh, Thái Văn Khiêm thấy Cố phu nhân vào thành mà không có người đón các nàng, nên đã cố ý làm khó. Sau đó Thiệu đại nhân chạy tới cửa thành, còn bởi vậy mới xảy ra một chút xích mích nhỏ với Thái Văn Khiêm.”
Lúc Triệu chỉ huy sứ dâng tấu chương cũng không nhắc tới Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao cách chức Thái Văn Khiêm xong cũng đã chấm dứt việc này. Nếu để cho Hoàng Thượng biết có liên quan đến Cố Vân Đông, trong lòng nói không chừng sẽ suy nghĩ nhiều, cảm thấy hắn nể mặt hai người này làm việc.
Chuyện vốn đơn giản kia cũng trở nên phức tạp.
Ai có thể nghĩ đến, hôm nay người làm cha là Thái Tân muốn sinh nhiều chuyện sao?
Hoàng đế nghe xong sửng sốt một chút: "A? Lá gan của Thái Văn Khiêm ngược lại rất lớn, chuyện này không oan uổng. " Nói xong, hắn cười nhìn về phía Thái Tân: "Thái khanh nói nhi tử Hoài Âm Hầu hành hung, vậy chuyện Thái Văn Khiêm trong lòng ngươi hiểu rõ chưa?”
Mồ hôi trên thái dương Thái Tân "ầm ầm" rơi xuống.
Thân thể hơi run rẩy, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, Hoài Âm Hầu đã sớm mất đi lòng người lại còn bị người người chèn ép, vậy mà còn có người giúp hắn, hơn nữa trực tiếp lôi ra chuyện của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mà nói.
Hắn cắn răng, vừa định răn dạy nhi tử của mình, không nghĩ tới Dịch Tử Lam đột nhiên tiến lên phía trước một bước, nói: "Nghĩ đến Thái đại nhân chắc cũng biết, không chỉ biết, thậm chí còn dung túng thê nhi đến Thiệu phủ tìm Vĩnh Gia quận chúa và Thiệu Thanh Viễn gây phiền toái.”
Thái Tân bất ngờ ngẩng đầu: "Quận vương gia, hạ quan không có, sao ngài có thể vu khống hạ quan như vậy? Rõ ràng là Thiệu Thanh Viễn vì trả thù mà đánh Văn Khiêm một trận, đến nay nhi tử ta vẫn còn ở nhà đóng cửa dưỡng thương.”
Chuyện đến lúc này, Thái Tân cũng chỉ có thể kiên trì đẩy mọi chuyện lên người Thiệu Thanh Viễn, dù sao, con trai hắn nằm trên giường dưỡng thương cũng là sự thật không thể chối cãi.
Dịch Tử Lam cười nói: "Thái đại nhân nói lời này, chủ động tìm tới Thiệu phủ, không phải là Lệnh phu nhân và Lệnh công tử sao? Hơn nữa Thái Văn Khiêm rốt cuộc là dưỡng thương, hay là cố ý lừa bịp Thiệu Thanh Viễn, chỉ sợ còn phải điều tra thêm. Vừa vặn, ngày đó tiểu nữ nhà ta ở Thiệu phủ, tận mắt nhìn thấy Thái phu nhân chửi ầm lên với Vĩnh Gia quận chúa, nhìn thấy Thái Văn Khiêm cố ý ngã trên mặt đất có ý đồ ném nước bẩn lên người Thiệu Thanh Viễn.”
Hoàng đế nhướng mày: "A Nguyệt tận mắt nhìn thấy?”