Chương 1066: Tần Văn Tranh đứng lên
"Đúng vậy." Dịch Tử Lam cung kính trả lời: "Cố phu nhân và Cố tam tiểu thư vào thành, gửi thiếp mời A Nguyệt và Tần tiểu thư qua phủ làm khách, không nghĩ tới A Nguyệt vừa mới vào viện thì thấy được một màn này.”
Tần tiểu thư?
Hoàng Thượng nhìn về phía Tần Văn Tranh, hắn gật đầu: "Quả thật là như vậy, chuyện này sau khi tiểu nữ về nhà cũng đã nói qua với phu nhân. Nhưng việc này đối với Thiệu phủ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, người ta tới cửa tống tiền, bị vạch trần đuổi ra ngoài xong thì thôi, Thiệu phủ cũng không muốn làm lớn chuyện, bởi vậy vi thần nghe qua cũng không để ở trong lòng.”
Nói xong, Tần Văn Tranh nhìn Thái Tân một cái, cười nói: "Nhưng gần đây vi thần lại nghe nói, Thái phu nhân đi khắp nơi nói Thiệu Thanh Viễn đánh Thái Văn Khiêm, khiến người bị thương tật, đến nay vẫn không cách nào xuống đất. Như thế, vi thần lại có ba vấn đề khó hiểu, muốn hỏi Thái đại nhân một chút.”
Hoàng đế vung tay lên: "Ngươi hỏi.”
“Thứ nhất, Thái phu nhân và Thái công tử, vì sao chủ động đi Thiệu phủ, có phải có chuyện gì quan trọng hay không?”
Ngón tay Thái Tân túm chặt, hắn cắn răng, nói: "Phu nhân và khuyển tử tới cửa để bồi tội."
“Bồi tội? Vì sao phải bồi tội? Có phải vì chuyện Cố phu nhân và Cố tiểu thư bị ngăn cản trước cửa thành hay không?"
“Phải."
"Nếu là bồi tội, vậy Thái công tử đã thừa nhận mình lén lút vơ vét tiền ở cửa thành. Nhưng người Thái công tử vơ vét chắc không chỉ có Cố phu nhân và Cố tiểu thư chứ? Còn những người khác thì sao? Thái công tử và Thái phu nhân có phải cũng đã đi bồi tội không?"
"Ta..." Thái Tân thầm hít sâu một hơi, lặng lẽ ngước mắt nhìn thấy Hoàng Thượng cũng đang tập trung lắng nghe, chỉ có thể kiên trì nói: "Thiệu phủ là nhà đầu tiên, vốn phu nhân với khuyển tử tính xin lỗi bọn họ trước rồi lại đi nhà khác bồi tội. Đáng tiếc bị Thiệu Thanh Viễn đả thương, việc này mới trì hoãn xuống.”
Tần Văn Tranh cười, khẽ gật đầu: "Thái đại nhân quả nhiên là người biết quy củ nhất, ở đây văn võ bách quan đều nghe, chỉ mong Thái công tử dưỡng thương cho tốt, có thể nói được làm được. Như vậy lại đến vấn đề thứ hai của ta, xin hỏi Thái đại nhân, lệnh công tử nếu bị thương nghiêm trọng như vậy, từ năm trước đến bây giờ cũng đã gần một tháng, thương thế còn chưa tốt, vì sao không mời thái y xem một chút?”
Thái Tân nghẹn lại, mồ hôi trên trán càng gấp gáp: "Thái y, thái y công việc bận rộn, ta cũng không tiện đi quấy rầy, đã mời đại phu trong kinh thành khám bệnh."
“Thái đại nhân nói như vậy là sai rồi, lệnh công tử đến nay không thể xuống giường, vẫn nên mời thái y xem một chút mới tốt."
Hoàng đế trên long ỷ gật gật đầu: "Quả thật là như thế, chờ sau khi hạ triều, hãy để cho thái y đi theo một chuyến đi.”
Tần Văn Tranh lập tức nói: "Hoàng Thượng thương xót, Hoàng Thượng anh minh.”
Hoàng đế: "Câu hỏi thứ ba là gì?"
"Vấn đề thứ ba." Tần Văn Tranh cười nói: "Thái đại nhân nói Thiệu Thanh Viễn động thủ đánh Thái công tử trọng thương, nhưng theo tiểu nữ về nhà nói, lúc ấy tất cả mọi người đều ở trong đình viện. Mọi người đều biết, Thiệu Thanh Viễn cực kỳ yêu thương phu nhân của mình, năm đó vì phu nhân hắn mà hắn thậm chí đã đáp ứng yêu cầu vô lý là làm hạ nhân của quận vương gia trong một năm.”
Dịch Tử Lam cố tình gây sự: "..." Ngươi nói thì nói, kéo ta vào làm gì? Không nhất trí với bên ngoài sao?
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn gật đầu: "Thiệu Thanh Viễn quả thật rất yêu thương phu nhân của mình.”
Tần Văn Tranh tiếp tục nói: "Đã như vậy, vậy hắn làm sao có thể đánh người trước mặt thê tử đang mang thai đây? Không sợ động thủ đến không cẩn thận làm phu nhân tổn thương sao? Cho dù không bị thương, khả năng kinh hoảng cũng rất lớn.”
Thái Tân thân là quan Lễ bộ, xét về tài hùng biện, căn bản hắn không phải đối thủ của người như Tần Văn Tranh.
Hắn cố nuốt một ngụm nước bọt, khẽ lau mồ hôi trên trán, nói: "Hắn, hắn. . ."
"Hơn nữa." Tần Văn Tranh ngắt lời Thái Tân: "Hôm ấy là lúc tam tiểu thư Cố gia mời tiểu nữ và tiểu quận chúa tới nhà làm khách, biết rõ có hai đứa trẻ nhỏ tuổi làm khách, làm sao lại chọn lúc đó để động thủ được chứ? Thiệu Thanh Viễn có ngu xuẩn đi chăng nữa cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức này. Đây rõ ràng là lời nói xằng bậy."
Thái Tân vội đáp: "Ngay từ đầu, ngay từ đầu bọn họ đã nói luận bàn, không ngờ Thiệu Thanh Viễn lại ra tay quá nặng."
"Luận bàn?" Tần Văn Tranh ép sát từng bước: "Thái đại nhân nói chuyện mâu thuẫn trước sau, thật sự làm cho người khác khó có thể tin phục. Ta thấy hay là thế này đi, cho thái y đến quý phủ trước, chuẩn đoán bệnh tình cho lệnh công tử một lần, xác nhận hắn thật sự có thương tích nào khác không rồi tính tiếp. Nếu như thương tích của lệnh công tử không nghiêm trọng lắm, thế thì việc lệnh công tử lừa gạt Thiệu phủ chính là sự thật. Nếu lệnh công tử đến nay vẫn không thể nào xuống đất, vậy chính là Thiệu Thanh Viễn sai rồi, bắt hắn đi nhận lỗi với các ngươi, được không?"
"Này, thế này. . ."
Hoàng đế nói một câu giải quyết dứt khoát: "Như thế rất tốt, cứ quyết định như vậy. Chờ chút nữa hạ triều thì nói thái y quay về cùng Thái Tân, sau khi xem bệnh xong trở về phục mệnh là được. Bãi triều đi."
Thái Tân còn chưa kịp nói cái gì, thái giám bên cạnh hoàng đế đã giương cao giọng: "Bãi -- triều -- "
"Chúng thần cung tiễn Hoàng thượng."
Hoàng đế đứng dậy, trong chớp mắt đã rời khỏi đại điện.
Những đại thần trong điện lúc này mới châu đầu ghé tai, xì xào bàn bạc, thảo luận.
Hoài Âm Hầu Thiệu Nho tỏ vẻ: ". . ." Chỉ có thế thôi à? Không phải muốn vạch tội con ông sao?
Không ai chú ý tới ông, trái ngược hẳn với Thái Tân, hắn đã quỳ trên mặt đất hồi lâu, lúc này hai chân có hơi run rồi.
Thái Tân giương mắt nhìn về phía đồng liêu khác, mấy vị đại nhân bình thường hay gần gũi với hắn nhao nhao lui về phía sau một bước nhỏ.
Sau nửa ngày, mới có người tiến lên đỡ hắn dậy.
Thái Tân thất tha thất thểu ra khỏi cửa điện, còn chưa đi ra cửa cung đã thấy một thái y chờ ở nơi đó, chuẩn bị đi theo hắn về nhà.
Thái Tân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa là chân không đứng vững.
Thiệu Nho đi ở phía sau cách hắn không xa cười lạnh một tiếng, ông nhìn xung quanh một chút, thấy Tần Văn Tranh, lúc này ông tiến lên chắp tay nói: "Hôm nay đa tạ Tần đại nhân."
Tần Văn Tranh vẫy tay: "Cũng không cần cảm ơn ta, bổn quan chỉ nói thật mà thôi."
Nói thật? Từng bước ép sát vặn hỏi thế này, khiến cho Thái Tân không hề có bất kỳ lý lẽ nào để phản bác, "chỉ là" thôi à? ?
Thiệu Nho mỉm cười, vẫn cảm tạ Tần Văn Tranh thêm một lần nữa.
Tần Văn Tranh còn có việc, nói mấy câu rồi đi.
Thiệu Nho vốn vẫn còn muốn tìm quận vương gia, nhưng hình như chưa thấy Dịch Tử Lam ra ngoài.
Ông chỉ có thể tiếc nuối, cẩn thận bước từng bước, đi ra cửa cung.
Cũng có không ít quan viên nhìn Thiệu Nho với ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ quái, trước kia chưa bao giờ nghe nói Hoài Âm Hầu phủ này có giao hảo với quận vương phủ và Tần phủ, nhưng hôm nay, hai người kia thế mà lại dốc hết sức lực giúp hắn.
Dù cho hai người này bên ngoài là giúp Thiệu Thanh Viễn và Vĩnh Gia quận chúa, nhưng Hoài Âm Hầu xác thực cũng là người được lợi.
Sau ngày hôm nay, Thái đại nhân Thái Tân kia đoán chừng là bị phế đi rồi.
Quả nhiên, thái y đi theo Thái Tân về Thái gia, sau khi hồi cung thái y đã bẩm báo tình huống chân thật với Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe xong, mới biết lệnh công tử của Thái Tân này căn bản không bị gì hết, bị đánh thổ huyết gì gì đó đều là lời đồn, thiếu cánh tay thiếu chân càng không tồn tại, nội thương cũng không có.