Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1067 - Chương 1067. Xử Trí Thái Gia

Chương 1067. Xử trí Thái gia Chương 1067. Xử trí Thái gia

Chương 1067: Xử trí Thái gia

Chỉ vậy thôi à??

Chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng không ra khỏi cửa? Hơn nữa mẫu thân hắn đang đi khắp nơi rải rác lời đồn, nói là Thiệu Thanh Viễn đánh sao?

Hoàng đế tức giận ngay tại trận, tốt, Thái Tân ở trên triều đình cũng dám công khai nói dối.

Việc này nói nhẹ là hắn đang bảo vệ vợ con của mình, nói nặng chính là khi quân.

Mà lúc này, thái hậu cũng phái ma ma bên cạnh đến, nói vị Cáo mệnh phu nhân của Thái gia kia hữu danh vô thực, làm việc không kiêng nể gì, bạo ngược, quả thực mất hết thể diện nhà quan, khiến cho thái hậu cực kỳ tức giận.

Hoàng đế biết rõ, hôm nay tiểu quận chúa vào cung, chắc là thái hậu cũng nghe nói về chuyện xảy ra trên triều, đã xác nhận với A Nguyệt.

Vì thế, hoàng đế hạ chỉ ngay lập tức, giáng chức quan của Thái Tân xuống một cấp, lấy lại danh hiệu Cáo mệnh phu nhân của Thiệu Tuệ, lại ra lệnh cho Thái gia ở nhà suy nghĩ kỹ về sai lầm của bản thân.

Tin tức này truyền đến, tất cả mọi người trong phủ Hoài m Hầu đều ngây người một lúc.

Thiệu Tuệ cũng không còn là Cáo mệnh phu nhân rồi hả? Thái Tân cũng thành Ngũ phẩm, hơn nữa còn là quan Ngũ phẩm không có quyền lực thực sự gì.

Lúc việc này truyền đến tai Thiệu gia, Cố Vân Đông đang ngồi đối diện với Khả Khả cầm mứt trái ăn ngon lành.

Cô hơi sửng sốt, cười hỏi: "Nhanh như vậy đã xử trí xong rồi?"

"Thái Tân quá sốt ruột." Thiệu Thanh Viễn kháy lửa trong chậu than một cái, mỉm cười.

Kẻ mà bọn họ muốn đối phó chính là Thái Văn Khiêm và Thiệu Tuệ. Dạng người như Thái Tân, tuy xem trọng quy củ, nhưng lại khinh thường người khác, hơn nữa còn là kẻ coi trọng lợi ích của bản thân.

Nhưng Thái Tân vẫn chưa đến mức tội ác tày trời, huống chi bọn họ thực sự không nắm được điểm yếu nào lớn của hắn.

Chỉ cần Thái Tân không làm gì thì chức quan của hắn nhất định sẽ không thay đổi, Hoàng thượng cũng không tìm thấy lý do nào mà giáng chức hắn.

Đáng tiếc, hắn muốn vạch tội Thiệu Nho, sau cùng khi bị Dịch Tử Lam và Tần Văn Tranh chất vấn hắn lại còn nói xạo, nói dối lừa gạt Hoàng thượng ngay trên triều đình.

Vậy không có cách nào rồi, do chính hắn tự chuốc lấy thôi.

Thật ra vết thương của Thái Văn Khiêm xác thực rất nghiêm trọng, nhưng Thiệu Thanh Viễn là đại phu, bản lĩnh đại phu chính là có thể làm cho ngươi nhận hết khổ sở, cuối cùng lại chỉ có thể khám bệnh ra kết quả bị thương nhẹ.

Huống chi, Thiệu Thanh Viễn cố ý chờ gần một tháng qua đi, đợi đến khi máu bầm trên người hắn ta tan ra hết, chờ sau khi lời đồn bên ngoài cũng khá nhiều rồi, hắn mới bắt đầu hành động đấy.

Ba người ở Thái gia này, luôn không chịu nhận bài học.

Phàm là biết lùi về sau khi bị thua thiệt, cũng sẽ không bị trừng phạt lớn đến thế.

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, nhìn thấy Cố Vân Đông đút hai viên mứt trái cây cuối cùng cho hắn, hắn cũng không khách khí, trực tiếp ăn vào bụng.

Chuyện của Thái gia xem như hạt bụi rơi xuống đất, ai cũng không muốn nhắc lại việc này.

Ngược lại có một việc được Cố Vân Đông để tâm hơn: "Mấy người Thiệu Văn còn chưa quay về sao?"

"Theo lý thuyết, hai ngày trước đã đến kinh thành rồi."

Chỉ có điều thời tiết hai ngày nay không tốt, chậm trễ cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là đã lên kế hoạch xong lại bị lỡ, việc như thế này luôn làm cho người phải lo lắng.

Mà ngay giờ khắc này ở cửa thành kinh thành có một chiếc xe ngựa mộc mạc đơn giản đang chậm rãi vào cửa thành.

Tiến vào thành, trên đường phố đều là âm thanh náo nhiệt ồn ã.

Thiệu Văn ngồi ở càng xe ngựa, hắn nói với huynh muội Cao gia đang ngồi trong xe: "Chúng ta vào thành, không lâu nữa có thể về đến nhà, thời gian lâu như vậy, cuối cùng có thể an tâm rồi."

Huynh muội Cao gia ngồi trong xe ngựa đều mặc một chiếc áo bông dày, trên đường Thiệu Văn đã mua cho bọn chúng đấy.

Áo bông trước kia của bọn chúng rất mỏng, hơn nữa rất tơi tả, vào mùa đông nhiệt độ trên đảo Lâm Tầm tuy có giảm xuống, nhưng cũng không lạnh.

Hơn nữa trên đảo cũng không có tuyết rơi, cách đây không lâu, bọn chúng mới nhìn thấy tuyết rơi lần đầu tiên, thật sự rất đẹp.

Nghe được giọng nói của Thiệu Văn, Cao Tử mới chậm rãi vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài.

Cao Nha cũng thò đầu ra, vừa liếc nhìn một cái, nàng không nhịn được lại rụt trở về.

Tuy dọc đường này bọn chúng cũng đi ngang qua thành trấn lớn, cũng đã gặp không ít người, nhưng hầu hết chỉ ở lại một đêm vào buổi tối, sáng sớm ngày kế tiếp lại xuất phát, không kịp giao lưu gì với người trong nội thành.

Hiện giờ bọn chúng đã đến kinh thành, nhìn thấy trên đường phố có nhiều người ăn mặc phú quý hơn hẳn những người lúc trước mà chúng gặp được, nghĩ đến việc sau này bọn chúng cũng ở lại nơi đây, hai huynh muội không khỏi có chút bất an lo lắng trong lòng.

Hai người chỉ kéo một góc rèm nhìn ra bên ngoài, lúc nhìn thấy những quan binh tuần tra kia thì lập tức hạ rèm xuống, làm cho hai quan binh nhìn thoáng qua.

Cũng may có mấy quan binh biết được Thiệu Văn đang ngồi ở càng xe, cho nên họ chỉ khẽ gật đầu, không tiến lên kiểm tra.

Thiệu Văn không khỏi bật cười: "Các ngươi không cần sợ, ở kinh thành này tuy nhiều binh lính nhiều quý nhân, nhưng cũng chính bởi vì lý do này, trị an rất tốt. Chỉ cần không phạm sai lầm, sẽ không có ai làm gì các ngươi."

Nếu là lúc tiên hoàng còn sống thì còn phải lo lắng đôi chút, dù sao tiên hoàng cũng mặc kệ hết mọi chuyện, cho dù đánh chết người giữa đường cũng không ai dám kêu lên một tiếng oan.

Nhưng hiện giờ đương kim Thánh Thượng quản lý chặt, những kẻ quần là áo lượt hung hăng càn quấy kia đều thu lại rất nhiều, ít nhất không dám công khai đánh chết người.

Tựa như Thái Văn Khiêm vậy, tuy hắn muốn vơ vét của cải, thực tế hắn cũng không thể công khai, còn phải tìm lý do vô cùng hợp lý. Hắn ở cửa thành lâu như vậy, số bạc có thể lừa được trên cái đất kinh thành phú hào đi khắp nơi này vẫn chưa đầy ba trăm lượng.

Cũng bởi vì số lượng ít, nên mấy thương nhân bị hắn ngắm đến, phần lớn đều không so đo, dùng tiền dẹp bớt phiền toán, nói cho là cho.

Nếu không đụng phải Dương Liễu vào kinh, việc này chắc chắn sẽ không bị làm lớn chuyện.

Cao Tử nghe lời nói của Thiệu Văn xong, khẽ ngồi thẳng lưng dậy, lúc này không còn dáng vẻ chim sợ cành cong, lét lút nhìn khắp nơi như trước.

Hắn vén hết rèm lên, nhìn dân chúng và cảnh vật ngoài đường phố, không hiểu sao, trong lòng hắn có một chút kích động rõ rệt.

Tại nơi đây, không phải đảo Lâm Tầm, không phải nơi lưu đày.

Người ở nơi này đều là người trong sạch, đi đường có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề có tí dáng vẻ chột dạ nào.

Bọn họ có thể tự do ra vào bất kỳ cửa hàng nào, thành thạo một nghề là có thể mở sạp hàng kiếm tiền nuôi gia đình, lúc nhàn hạ còn có thể đi ra ngoài du ngoạn, đạp thanh.

Cuộc sống nơi đây, tràn đầy phấn chấn và hy vọng.

Cao Tử chợt nở nụ cười, quay đầu lại nhìn muội muội: "Nha nhi, muội yên tâm, sau này đại ca nhất định sẽ cố gắng làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, sau này ta sẽ mua cho muội đồ ăn ngon, mua cho muội quần áo mới."

Cao Nha mím môi, cười hít mắt.

"Được, muội cũng sẽ siêng năng làm việc."

Thiệu Văn ở bên ngoài nghe xong cười rộ lên, dây cương run lên, tốc độ xe nhanh hơn vài phần.

Không bao lâu sau, xe đã vào hẻm Hợp Thái .

Tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại của Cao Tử, từ sau khi tiến vào ngõ nhỏ, lại bắt đầu bịch bịch lo lắng hơn.

"Hu." Xe ngựa dừng lại, Thiệu Văn nhảy từ trên xe xuống, quay đầu ngoắc hai người.

"Chúng ta đến rồi, mau xuống đây đi."

Cao Tử đỡ muội muội xuống xe, nhướng mắt nhìn lên bảng hiệu trên đỉnh đầu, hít một hơi thật sâu.

Cửa lớn mở ra, Dư phụ nhìn ba người bên ngoài cửa, cảm thấy vui mừng, ông vội vàng chạy ra chào đón: "Thiệu Văn, ngươi đã trở về rồi. Đây là đồ đệ chủ nhân muốn nhận sao, mau mau vào, mau vào đi, trời lạnh."

Hàng xóm láng giềng hiếu kì bên ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, gì cơ? Thiệu đại nhân muốn thu đồ đệ rồi sao??

Bình Luận (0)
Comment