Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1068 - Chương 1068. Tặng Dược Liệu

Chương 1068. Tặng dược liệu Chương 1068. Tặng dược liệu

Chương 1068: Tặng dược liệu

Cao Tử Cao Nha đi theo sau lưng Thiệu Văn, nín thở, cẩn thận từng li từng tí bước chân vào cửa lớn Thiệu gia.

Cả hai huynh muội không hề chú tâm đến lời nói của Dư phụ, giờ phút này, trong lòng bọn chúng đang vô cùng thấp thỏm.

Hai người cũng không dám tùy ý ngẩng đầu lên nhìn. Tuy bọn chúng vẫn luôn ở trên đảo Lâm Tầm, ở trên đảo lưu đày có không ít con cháu nhà quyền quý, bọn chúng thỉnh thoảng cũng được nghe một ít quy củ bên trong những gia đình phú quý thế này.

Ví dụ như, lúc vào cửa, không thể nhìn đông nhìn tây, nếu làm như thế chẳng những không lễ phép, còn lộ ra dáng vẻ vô cùng quê mùa, chưa từng thấy qua việc đời.

Cho nên hai huynh muội đều nhất trí cúi đầu đi vào bên trong, còn suýt chút nữa là đụng phải Thiệu Văn đang đi ở phía trước chợt dừng lại.

Thiệu Văn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, hắn không khỏi vỗ trán cười hỏi: "Các ngươi làm gì vậy?"

"Thì, thì đệ có cảm giác làm thế này quy củ hơn." Cao Tử ở cùng với Thiệu Văn trong suốt chuyến đi, cũng xem như khá quen thuộc, chuyện trò thế này cũng không có nhiều băn khoăn.

Thiệu Văn nhìn Cao Tử Cao Nha, nghĩ ngợi một chút, rồi không nói gì.

Mà thôi, lát nữa, có một số việc cũng không có cách nào nói rõ được, chờ bọn chúng ở nơi đây một thời gian ngắn sẽ biết.

Tuy nói có một vài nơi xem trọng quy củ, đi đường xác thực phải lặng yên không một tiếng động.

Nhưng Thiệu gia không giống, Cao Tử không phải người hầu ở Thiệu gia, cho dù phải, cũng không cần như thế.

Đang nghĩ ngợi, phía trước có mấy người chạy đến, người đi đầu còn vỗ vai Thiệu Văn.

"Tiểu tử, cuối cùng ngươi trở về rồi."

Thiệu Văn ngẩn người: "Thiệu Song Thiệu Toàn, sao các ngươi cũng ở đây?" Lúc hắn rời khỏi kinh thành, rõ ràng chỉ có một mình Thiệu Võ.

Thiệu Song Thiệu Toàn liếc nhau một cái, cười nói: "Hai chúng ta hộ tống Cố phu nhân và Tam tiểu thư vào kinh, cũng đã đến đây hơn một tháng rồi. Trái lại ngươi đấy, về muộn hơn nhiều so với hành trình đã định ra, làm hại chúng ta lo lắng."

Thiệu Văn cười ha ha: "Ta đây không phải là phải xem xét thời tiết sao?"

"Được rồi, lúc sau lại nói tiếp, công tử còn chờ các ngươi ở bên trong đây này." Thiệu Võ mở miệng ngắt lời mấy người đang nói chuyện.

Thiệu Văn gật đầu, quay người nói với huynh muội Cao Tử: "Chúng ta đi thôi."

Cao Tử và Cao Nha gật đầu, nhắm mắt đi theo sau lưng những người khác.

Thiệu Thanh Viễn đang ở tiệm thuốc, Cố Vân Đông đang ngủ trưa nên hắn quay lại xử lý một ít dược liệu.

Nghe nói huynh muội Cao Tử đến, hắn buông chày giã thuốc ra, rửa tay sạch sẽ rồi bước ra ngoài.

Huynh muội Cao Tử nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt có hơi kích động, không nói hai lời đã quỳ xuống.

"Thiệu công tử, cảm ơn ngài đã cứu huynh muội chúng ta, đại ân đại đức của ngài, chúng ta nhất định sẽ báo đáp."

Thiệu Thanh Viễn xoa xoa tay: "Được rồi, các ngươi đứng lên đi. Đi đường dài như thế cũng mệt mỏi rồi, ta cho người dẫn các ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước, muốn nói gì, tối nay lại nói tiếp."

"Vâng." hai người Cao Tử đứng dậy.

Cao Tử ngước mắt lên lại thấy được sau lưng Thiệu Thanh Viễn còn có quầy thuốc đang mở, nghe thấy bên trong truyền ra mùi dược liệu, hắn vội vàng cầm bao dược liệu trên lưng đi qua, đưa cho người ở trước mặt.

"Thiệu, Thiệu công tử, đây là vài dược liệu ta tìm được khi ở đảo Lâm Tầm. Ta dựa trên hình vẽ trong quyển sách mà ngài đưa cho kia mà tìm đấy, ngài xem xem, có sai sót gì không?"

Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc, cầm lấy bao dược liệu, mở ra ngay tại chỗ.

Bên trong có năm loại dược liệu, tuy có một loại bị tìm nhầm, nhưng bốn loại dược liệu còn lại, xác thực trân quý hơn so với những loại dược liệu thông thường khác, mà trong đó, rõ ràng còn có một cây Bạch Mộc Tử.

Thấy được cái này, Thiệu Thanh Viễn thật sự kinh ngạc.

"Mấy cái này, đều là ngươi tìm được trên đảo Lâm Tầm à?" Nói xong, hắn hơi nhíu mày, hỏi tiếp: "Ngươi vào núi sâu rồi sao?"

Không hiểu sao, Cao Tử đột nhiên lại rụt cổ lại một chút: "Ta, ta chưa vào sâu lắm."

Thiệu Thanh Viễn vẫn nhíu mày, Cao Tử càng thêm thấp thỏm trong lòng.

Nhưng hắn thật sự không nói láo, hắn đã vào núi sâu, nhưng chưa vào sâu lắm.

Cao Tử chỉ luôn hái thuốc ở phía ngoài, những dược liệu kia đều bán cho tiệm thuốc. Lúc thấy chỉ hái được những dược liệu thông thường, hắn cũng có hơi sốt ruột.

Hắn đã từng nói, phải hái được dược liệu quý hiếm, tương lai đưa cho Thiệu đại nhân có ân với hắn.

Trong một lần tình cờ, bất tri bất giác Cao Tử đã đi sâu vào trong núi, sau đó đã phát hiện dược liệu trân quý trên cuốn sách kia. Lúc ấy hắn cực kỳ hưng phấn, nhanh chóng cẩn thận từng li từng tí hái thuốc xuống.

Sau đó, hắn lại phát hiện, y thuật của đại phu trên đảo Lâm Tầm có hạn, đại phu trong y quán không nhận ra những dược liệu tương đối ít gặp trong cuốn sách của Thiệu Thanh Viễn.

Cao Tử đã cân nhắc, hắn muốn thử thời vận, không tiến vào sâu trong núi, làm sao có thể tìm được dược liệu cần thiết chứ?

Nhưng Cao Tử không chỉ có lẻ loi một mình, hắn còn có muội muội cần hắn bảo hộ, cho nên hắn sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Cho nên, dù hắn có đi vào trong núi, hắn cũng rất có chừng mực.

Quả nhiên, chỉ hơi đi sâu vào một chút, thật sự đã tìm ra được mấy loại dược liệu.

Thiệu Thanh Viễn nghe Cao Tử giải thích xong, sắc mặt hơi dịu xuống. Có điều mặc dù tạm thời Cao Tử không vào núi sâu, nhưng với lá gan này của hắn, đoán chừng qua nửa năm nữa thôi, hắn sẽ càng thâm nhập vào sâu rồi.

Nếu đã quyết định nhận Cao Tử làm đồ đệ, thì không chỉ dạy y thuật, còn phải dạy võ công cho hắn.

Đại phu lên núi hái thuốc là chuyện quá bình thường rồi, nên bắt đầu luyện tập.

"Được rồi, ta đã biết, trong lòng ngươi nắm chắc là được." Thiệu Thanh Viễn trả túi thảo dược cho Cao Tử.

Cao Tử lại lập tức lui về phía sau một bước, không nhận: "Thiệu công tử, cái này vốn muốn đưa cho ngài."

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, liếc nhìn túi thảo dược trong tay.

"Cũng được, ta nhận lấy trước." Chờ thêm vài năm, khi Cao Tử lớn hơn một chút, rồi đưa lại cho hắn.

Cao Tử nghe vậy thì thở phào một hơi, lúc này hắn mới cùng muội muội đi theo Dư thẩm đến phòng ở.

Dư thẩm đã sắp xếp cho bọn họ hai gian phòng từ trước, nhưng hai huynh muội vừa mới tới Thiệu phủ, mới đến còn có chút bất an sợ hãi, nên sẽ không tách ra.

Dư thẩm dẫn bọn họ vào phòng, nói: "Đây là gian phòng cho Cao Tử thiếu gia, phòng của Cao Nha tiểu thư ở bên cạnh, hai người nghỉ ngơi trước, đợi lúc ăn cơm, ta sẽ đến gọi các ngươi. Trong phòng có nước trà có điểm tâm, nếu đói bụng, cứ ăn trước lót bụng. Cần cái gì, thì cứ đến nói với ta."

Cao Tử nghe thấy xưng hô của Dư thẩm thì hoảng sợ, hắn vội vàng khoát tay nói: "Thím, thím gọi ta là Cao Tử là được, không cần, không cần gọi thiếu gia gì gì đấy, chúng ta cũng không phải thiếu gia tiểu thư gì."

Dư thẩm nghe vậy nở nụ cười, không nói thêm gì, chỉ nói cho bọn họ biết vị trí để đồ, sau đó rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai huynh muội, hai người không nhịn được liếc nhau một cái.

Sau một hồi lâu im ắng, lại cười rộ lên.

Lúc này bọn chúng mới bắt đầu dò xét gian phòng, bố trí của phòng vô cùng ấm áp, tất cả vật phẩm, mọi thứ đều đầy đủ.

Chẳng những có giường, còn có bàn ghế, giường nhỏ, ngăn tủ, chăn, mền, đệm giường cũng còn mới. Cao Nha tiến lên sờ thử, chỉ cảm thấy mượt mà trơn trượt, vừa xem đã thấy là chất vải tốt.

Cô bé lập tức rút tay về, sợ ngón tay thô ráp của bản thân làm hỏng vải.

Trong phòng đã sớm đặt chậu than, tuy mở một nửa cửa sổ, nhưng vẫn ấm áp dễ chịu, không khí ấm áp, lại khiến cho người buồn ngủ.

Cao Tử thấy Cao Nha ngáp một cái, vội vàng bảo cô bé đi ngủ trước.

Đợi đến lúc Cao Nha nằm xuống, hắn mới ngồi bên cạnh giường, nhìn gian phòng to như vậy, môi mím lại thỏa mãn cười.

Bình Luận (0)
Comment