Chương 1069: Muốn nhận ngươi làm đồ đệ
Sau khi Cố Vân Đông tỉnh lại, chợt nghe nói Cao Tử Cao Nha đã đến lúc này đang ở phòng nghỉ ngơi.
Cố Vân Đông vội nói người vào phòng của cô cầm hai bộ quần áo, chính là áo bông đã được chuẩn bị sẵn cho hai huynh muội.
Thời tiết ở kinh thành lạnh lẽo, không có quần áo dày mặc, thật sự rất khó có thể chịu đựng được.
Thiệu Văn đúng thật là đã mua y phục mới cho bọn chúng, nhưng hắn là một đại nam nhân, suy nghĩ cũng vô cùng đơn giản, thật đúng là chỉ mua một bộ quần áo. Dù sao vào đông cũng không ra mồ hôi, chỉ cần rửa mặt tắm rửa sơ sơ một chút là tốt rồi, quần áo bên ngoài vẫn có thể chống lạnh được đôi chút.
Dù sao thì bản thân Thiệu Văn sống cẩu thả, nên nghĩ hai đứa trẻ kia cũng như thế. Vì lẽ đó, Thiệu Văn còn đặc biệt mua quần áo tối màu, cái loại mà không thể nhìn ra vết bẩn được.
Trước lúc Dư thẩm dẫn hai đứa trẻ vào phòng, kỳ thật khi bà ấy nhìn thấy y phục của hai đứa, cho dù Cố Vân Đông không đề cập tới, Dư thẩm cũng sẽ tìm hai bộ y phục sạch sẽ mang qua.
Lúc này Cố Vân Đông cho người cầm quần áo tới, Dư thẩm bèn cầm đưa đến phòng của Cao Tử.
Cao Tử không ngủ, hắn không nỡ ngủ, giống như sợ sau khi ngủ sẽ bị tỉnh giấc khỏi cơn mơ vậy.
Hắn kiểm tra trong phòng ngoài phòng một lần, sau đó phát hiện sau tấm bình phong cũng có một căn phòng nhỏ, phòng nhỏ rất kỳ quái, hắn nghiên cứu cả buổi cũng không biết căn phòng này dùng để làm gì.
Cho đến lúc Dư thẩm tới, hắn mới biết được, nơi này lại là... Nhà xí??
Nhà xí lại có thể sạch sẽ như vậy?
Gia tộc lớn trong kinh thành, đúng là nhà xí cũng không giống nhà xí.
Lúc Dư thẩm đưa quần áo mới cho bọn chúng, Cao Nha cũng đã tỉnh dậy.
Hai người rửa mặt một phen, thay đổi quần áo sạch sẽ, dưới sự trợ giúp của Dư thẩm, chải chuốt xong cho bản thân, lúc này hai huynh muội mới đi theo Dư thẩm ra sân nhỏ.
Bọn chúng đến phòng khách thì thấy Cố Vân Đông ngoắc tay với cả hai.
"Đến rồi à? Mau tới đây, gần ăn cơm rồi. Đêm nay vì các ngươi đón gió tẩy trần, các ngươi cần phải ăn nhiều một chút."
Cao Tử Cao Nha nhanh chóng bước nhanh hơn, tiến vào phòng, phát hiện trong sảnh của phòng khách không chỉ có Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, còn có một vị phu nhân mỉm cười hiền lành, và một tiểu cô nương nhu thuận đáng yêu.
Cố Vân Đông giới thiệu một lần với Cao Tử Cao Nha, lúc này Cao Tử mới biết được đây là mẫu thân và muội muội của Vĩnh Gia quận chúa.
Hai người nhanh chóng ngoan ngoãn hành lễ, Dương Liễu mỉm cười vẫy tay: "Đừng đứng như vậy nữa, lại đây ngồi trước đi."
Khả Khả còn trực tiếp kéo Cao Nha ngồi bên cạnh mình, hiếu kỳ nghiêng đầu hỏi nàng: "Tỷ chính là Cao Nha tỷ tỷ sao? Ta nghe La Kỳ tỷ tỷ đề cập đến tỷ, nói tỷ là bạn tốt của tỷ ấy."
Nhắc đến người quen biết chung, mắt của Cao Nha không khỏi sáng lên, nhưng nàng vẫn còn rất câu nệ, chỉ nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng quen La Kỳ sao? Nàng, bây giờ nàng đang ở đâu?"
"La Kỳ ở ngoài thành." Cố Vân Đông nói: "Cậu của nàng ở ngoài thành, chờ ngày mai ta cho người nói với nàng một tiếng, nếu nàng biết các ngươi đến kinh thành rồi, khẳng định sẽ rất cao hứng, đoán chừng sẽ không thể chờ đợi được mà trở về gặp các ngươi."
Cao Nha mím môi cười, khẽ gật đầu liên tục: "Vâng."
Thiệu Thanh Viễn liền nhìn về phía Cao Tử: "Dược liệu ngươi đưa ta đã xem qua hết, cũng phán đoán số năm xong rồi, đúng là rất không tồi. Lần trước tại đảo Lâm Tầm, ta phát hiện ngươi rất có thiên phú ở phương diện y thuật, lần này đón ngươi trở về, kỳ thật cũng có một phần tư tâm của ta."
Cao Tử sững sờ: "Tư tâm?"
"Đúng, ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, không biết ngươi có nguyện ý hay không."
"Lạch cạch" một tiếng, miếng lót ly trong tay Cao Tử rơi xuống mặt bàn, hắn không dám tin nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Thu nhận đồ đệ?? Nhận hắn làm đồ đệ??
Cao Tử cảm thấy âm thanh mình nghe không mấy chân thật, Thiệu công tử, ở trong lòng hắn, Thiệu đại nhân có hình tượng cao lớn biết bao nhiêu, giống như một vị tiên nhân, bây giờ lại nói muốn nhận hắn làm đồ đệ?
Làm sao có thể chứ? Hắn cái gì cũng không hiểu, cũng không biết được mấy chữ, lại được một nhân vật lớn như vậy nhìn trúng ư?
Thiệu Thanh Viễn thấy hắn ngơ ngác, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, lông mày không khỏi nhíu lại.
Lúc trước Cao Tử quả thật không biết những việc này, Thiệu Văn cũng không nói cho bọn chúng biết, chỉ đưa bọn chúng một đường bình an trở về.
Cho nên Cao Tử chỉ nghĩ sau khi trở lại kinh thành, hắn sẽ nỗ lực làm việc, báo đáp ân tình của Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Nhưng nào ngờ lại có một khối bánh lớn như vậy từ trên trời giáng xuống, đáp đến trước mắt hắn, khiến hắn cảm thấy không mấy chân thật?
Cố Vân Đông cười nói: “Cao Tử, ngươi không muốn sao?”
Cao Tử đột nhiên hoàn hồn, nhìn biểu tình của hai người, lập tức dùng sức lắc đầu: “Không phải không phải, nguyện ý, ta nguyện ý.”
Hắn nói xong, lui ra phía sau hai bước trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thiệu Thanh Viễn: “Đệ tử Cao Tử, xin bái kiến sư phụ.”
Cao Nha ở một bên cũng khiếp sợ, nhìn thấy ca ca quỳ xuống, cô bé cũng vội vàng đi tới bên cạnh quỳ xuống.
Thiệu Thanh Viễn: “……”
“Được rồi, ngươi đứng lên trước đi.”
Cao Tử có chút hoảng hốt đứng dậy, miệng không tự chủ được nhếch lên, hình bộ dạng này có chút ngốc nghếch cùng vui sướng làm cho Cố Vân Đông phải che miệng cười.
Tiểu tử này cũng khá thú vị.
Thiệu Thanh Viễn nói hai huynh muội Cao Tử ngồi trở lại chỗ của mình, duỗi tay muốn bưng ly nước.
Cao Tử đột nhiên tỉnh táo lại, không nói hai lời hơi nghiêng người, cầm chén trà đưa cho hắn.
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Hắn nhìn Cao Tử một cái, người đối diện lại chớp chớp đôi mắt, có chút khó hiểu.
Đồ đệ, chẳng lẽ không phải hầu hạ sư phụ như vậy sao?
Thiệu Thanh Viễn xua xua tay: “Ngươi ngồi xuống trước đi.”
“Vâng, sư phụ.”
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới tiếp tục nói: “Nếu ngươi không có ý kiến, vậy ta cũng muốn nói rõ với ngươi một chút. Ta quả thật hiểu y thuật, nhưng ta cũng mới học y bốn năm mà thôi, trước mắt vẫn đang trong giai đoạn học tập, cho nên trong lòng ngươi phải hiểu rõ.”
Cao Tử lập tức gật đầu, kỳ thật hắn cảm thấy cho dù sư phụ chỉ có một năm kinh nghiệm, cũng có năng lực làm sư phụ của hắn, hắn sẽ kính trọng ngài ấy như trưởng bối.
“Còn nữa, ta cũng không biết thầy trò nhà người khác ở chung như thế nào. Nhưng đồ đệ của ta sẽ không có kiểu cầm tay chỉ dạy, ta không nhiều thời gian như vậy, cũng sẽ không để ngươi thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh ta. Ở kinh thành bên này, ta có một hiệu thuốc, hai ngày sau ngươi đến hiệu thuốc đó ở đi, đi theo tiểu nhị và chưởng quầy trong cửa hàng học bốc thuốc và nhận biết dược liệu, còn phải giúp bọn hắn làm việc. Ngoài ra, ngươi còn phải biết chữ và luyện võ để rèn luyện thân thể. Chờ ngươi thích ứng được rồi, ta sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi không hiểu cái gì có thể hỏi ta, cũng có thể hỏi người khác, nếu những người khác giấu giếm không nói cho ngươi, ngươi cũng không cần cảm thấy bất bình, đây đều là những chuyện bình thường.”
Cao Tử liên tục gật đầu: “Con biết rồi, sư phụ, con sẽ nỗ lực học tập chăm chỉ.”
Ánh mắt hắn sáng lên, hóa ra không những có thể học y thuật, còn có thể biết chữ và luyện võ.
Chỉ cần hắn có được bản lĩnh, mặc kệ khó khăn gì, hắn đều sẽ vượt qua.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, còn một chuyện nữa là về tiền công. Nếu ngươi phụ việc trong hiệu thuốc kia, vậy cũng coi như có công lao, ta sẽ cho ngươi tiền công tương ứng, nhưng sẽ không cao lắm.”