Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1070 - Chương 1070. Huynh Muội Cao Gia Vui Mừng

Chương 1070. Huynh muội Cao gia vui mừng Chương 1070. Huynh muội Cao gia vui mừng

Chương 1070: Huynh muội Cao gia vui mừng

Cao Tử nhanh chóng lắc đầu: “Con không cần tiền công, con chỉ là học trò mà thôi, làm sao có thể đòi tiền công chứ? Kỳ thật, nếu thật sự mà nói thì con còn phải hiếu kính với sư phụ.”

“Việc này không cần nhiều lời, ta đã quyết định.” Thiệu Thanh Viễn xua tay.

Cao Tử cũng không dám mở miệng, chỉ có thể gục đầu xuống, lên tiếng ‘vâng ạ.’

Thiệu Thanh Viễn lại nhìn về phía Cao Nha: “Còn về muội muội của ngươi, cũng đi theo ngươi đến hiệu thuốc đi, như vậy huynh muội các ngươi cũng không cần tách ra, có thể chăm sóc cho nhau. Con bé có thể đi theo ngươi học chữ, nếu có hứng thú với võ công cũng có thể học cách phòng thân. Tương lai gặp được việc gì thích, trực tiếp nói cho sư nương của ngươi là được.”

“Vâng, cảm ơn sư phụ và sư nương.” Cao Tử nghe thấy sự sắp xếp của Thiệu Thanh Viễn thỏa đáng như thế, chóp mũi hơi chua xót, hốc mắt ươn ướt.

“Tuy rằng bây giờ các ngươi gọi chúng ta một tiếng sư phụ và sư nương, về sau vẫn phải chuẩn bị nghi lễ chính thức kính trà, để chính thức xác định danh phận.”

“Vâng ạ.”

Thiệu Thanh Viễn thấy cảm xúc của mình càng ngày càng phong phú, dừng một chút, không nói thêm nữa.

Cố Vân Đông đúng lúc giơ tay lên, nói với thím Dư: “Mang đồ ăn lên đi.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

Thím Dư nhanh chóng cho người mang thức ăn lên.

Hôm nay đón gió tẩy trần cho huynh muội Cao gia, món ăn đương nhiên cũng nhiều hơn một chút.

Khả Khả đến bên cạnh Cao Nha, nhỏ giọng nói: “Ngươi thích ăn món gì, có thể nói cho ta, ta nói cho ngươi biết, ta làm được rất nhiều món ăn ngon. Hôm nay ta vốn muốn tự mình làm nhưng đáng tiếc đại tỷ không cho.”

Nói xong, còn tiếc nuối thở dài.

Cao Nha ngẩn người, tam tiểu thư, tự mình xuống bếp nấu ăn?

Sao lại không giống như mấy người tiểu thư nhà giàu mà nàng nghe nói nhỉ?

Cao Nha kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, vội vàng nói: “Ta, ta thích ăn sủi cảo.” Nàng ở đảo Lâm Tầm chưa từng ăn qua món gì ngon, ấn tượng khắc sâu duy nhất vẫn là lần khi Cố Vân Đông lên trên đảo làm một bữa sủi cảo.

Sủi cảo kia đến nay vẫn khiến cho nàng nhớ nhung vô cùng, tuy rằng dọc đường đi, Thiệu Văn cũng có dẫn bọn họ đi ăn sủi cảo, nhưng ăn tới ăn lui, vẫn là chén sủi cảo kia có vị ngon nhất.

Đôi mắt Khả Khả sáng lên: “Sủi cảo hả, cái này đơn giản, ta sẽ làm, ta làm ăn rất ngon. Hơn nữa, hơn nữa ta cũng thích ăn sủi cảo nhất.”

Cao Nha mở to hai mắt: “Thật sao?”

Khả Khả dùng sức gật đầu, trên đường chạy nạn nàng cảm thấy sủi cảo là món ăn ngon nhất.

Hai tiểu cô nương lập tức có tiếng nói chung, vui vẻ bắt đầu hàn huyên.

Cao Tử thỉnh thoảng nhìn qua, thấy mặt mày muội muội hiếm khi phát ra ánh sáng, hơi thở ra.

Chờ đến khi mọi người ăn cơm xong, Cao Tử dẫn muội muội trở về nghỉ ngơi.

Lần này hai huynh muội ở riêng, Cao Tử vốn tưởng rằng Cao Nha sẽ sợ, không ngờ nha đầu này sau bữa cơm lập tức buông lỏng, rất tự giác trở về phòng của mình, đóng cửa lại nằm vào trong chăn.

Cao Tử: “……”

Hắn lắc lắc đầu, trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngược lại là hắn, rõ ràng buổi chiều cũng không nghỉ ngơi, nhưng giờ phút này lại không ngủ được.

Hôm nay chuyện kích thích hắn quá lớn, bởi vậy cho dù cơ thể hắn rất mỏi mệt, tinh thần lại vô cùng phấn khởi.

Mãi cho đến rạng sáng, mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Võ được phân phó ra ngoài thành, nói cho La Kỳ là tiểu đồng bọn của con bé đã đến kinh thành.

Ai ngờ hắn vừa mới mở cửa, bên ngoài đột nhiên có một đám người ồn ào vây quanh.

Thiệu Võ kinh ngạc liên tục lui về sau, có chút hoảng sợ nhìn mấy người trước mặt.

Ngoài cửa có rất nhiều người đứng, lúc này các ánh mắt trong suốt, như sói như hổ nhìn Thiệu Võ.

Thiệu Võ nuốt nước bọt, nhìn thấy vài người khá quen mắt, là hàng xóm láng giềng ở ngõ Hợp Thái này.

Hắn hơi đứng yên, kỳ quái hỏi: “Các ngươi, sáng sớm ngồi trước cửa làm gì?”

“Tiểu ca Thiệu Võ, là như thế này, chúng ta nghe nói Thiệu đại nhân tính thu nhận đồ đệ phải không? Vậy ngươi nhìn xem con trai nhà ta thế nào? Ta nói cho ngươi biết, con trai ta rất thích học y, hắn còn biết chữ, tay chân cũng nhanh nhẹn, lại ngoan ngoãn nghe lời, có phải rất thích hợp không?”

“Con trai nhà ta khá giỏi, con trai ta còn được đại phu trong y quán khen rất thông minh, ông ấy chỉ cần giảng qua một lần, con trai ta có thể lập tức nhớ kỹ tên dược liệu.”

“Không không không, cháu trai ta mới lợi hại nhất, hắn, hắn đặc biệt có thể ăn.”

Bên cạnh có người bật cười: “Đặc biệt có thể ăn thì có cái gì lợi hại? Ngươi tính đưa cháu trai nhà ngươi tới Thiệu gia để nhà người ta nuôi à?”

“Ai nói không lợi hại? Hắn có thể ăn chứng tỏ thân thể hắn khỏe, thân thể người tốt thì có tinh thần, có tinh thần thì học nghề sẽ nhanh hơn không phải sao. Dù có khổ đến đâu cũng có thể chống đỡ được, làm sao có thể ốm yếu như cháu trai nhà ngươi. ”

“Hắc, ngươi nói ai ốm yếu? Cháu trai ta mới khỏe mạnh.”

Thiệu Võ nhìn mọi người ngoài cửa ầm ĩ, chỉ cảm thấy đau đầu.

Hắn vội vàng xua tay: “Các ngươi đừng cãi nhau nữa.”

Nhưng mà không ai nghe thấy, vẫn ở bên kia ra sức quảng bá cho người nhà của mình.

Còn có người đẩy đứa nhỏ ngơ ngác nhà mình đến trước mặt hắn, thiếu chút nữa đẩy vào cổng lớn.

Thiệu Võ đột nhiên cao giọng: “Tất cả im lặng, đại nhân nhà chúng ta không thu nhận đồ đệ, các ngươi trở về đi.”

“Sao không lại nhận đồ đệ? Rõ ràng đã nói nhận đồ đệ mà.”

Thái dương Thiệu Võ xuất hiện ba đường hắc tuyến: “Ai nói? Các ngươi nghe ai nói?”

Có người đột nhiên chỉ về phía ông Dư đang đứng ở bên cạnh, ông ấy đứng ngơ ngác, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Thiệu Võ, duỗi tay chỉ vào mình: “Ta?”

“Đúng vậy, chính là ngươi.”

Ông Dư lập tức lắc đầu: “Ta không có.” Ông ấy nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, mới cố sức nhớ tới một câu trong hồi ức, lập tức nổi giận: “Ta chỉ nói gia nhà ta muốn nhận Cao Tử thiếu gia làm đồ đệ, nhưng chưa từng nói gia nhà ta muốn công khai nhận đồ đệ. Hai câu này có sự chênh lệch rất lớn.”

Đám người căn bản không nghe ông ấy giải thích, nhưng cũng có mấy người hơi có chút chột dạ.

Bọn họ đương nhiên biết ông Dư ám chỉ một người đặc biệt, nhưng nếu bọn họ không thừa cơ hội này leo lên Thiệu đại nhân thì về sau sẽ không có cơ hội.

Dù sao Thiệu đại nhân nhận một người cũng là nhận, vậy nhận thêm nhiều người cũng chẳng sao, dạy cùng một chỗ không phải là được rồi sao?

“Ngươi không cần giảo biện, chính miệng ngươi nói Thiệu đại nhân muốn nhận đồ đệ.”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều nghe được, ngươi không thể chơi xấu.”

Sắc mặt ông Dư đỏ bừng: “Ngươi, các ngươi……”

Thiệu Võ duỗi tay vỗ vai ông, ông Dư quay đầu, có chút tức giận giải thích: “Thiệu Võ, ta thật sự không có.”

“Ta biết ta biết, không có việc gì, nơi này giao cho ta.”

Thiệu Võ quay đầu, nhìn về phía những người hàng xóm láng giềng trước mặt, cùng với những đứa nhỏ đang nắm tay bọn họ.

Phần lớn mấy đứa nhỏ đều không lớn tuổi, nhưng cũng có người da mặt dày, mười lăm mười sáu tuổi cũng thẳng tắp đứng đó.

Khóe miệng Thiệu Võ run rẩy một chút, nói: “Các ngươi trở về đi, Thiệu phủ không thả ra tin tức muốn thu nhận đồ đệ, vậy nên sẽ không nhận đồ đệ. Về sau nếu nhà chúng ta muốn nhận, ta sẽ nói cho các ngươi biết, lúc đó các ngươi lại đến.”

Lời nói này, không phải vô nghĩa sao?

Bình Luận (0)
Comment