Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1071 - Chương 1071. Thiệu Thanh Viễn Động Tâm

Chương 1071. Thiệu Thanh Viễn động tâm Chương 1071. Thiệu Thanh Viễn động tâm

Chương 1071: Thiệu Thanh Viễn động tâm

Đám người lại bắt đầu cãi cọ ầm ĩ, Thiệu Võ có chút mất kiên nhẫn, bọn họ coi nơi này là nơi nào? Thật sự nghĩ hắn không biết tức giận, đúng không?

Hắn vừa định đuổi người đi, Thiệu Thanh Viễn trong sân nghe được động tĩnh đã đi ra.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Người bên ngoài nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt lập tức sáng lên.

Nhưng ngay sau đó nghĩ đến tính tình lãnh đạm của hắn, lại nhất thời không dám lên tiếng, chỉ có thể tha thiết nhìn hắn.

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, Thiệu Võ vội vàng kể lại chuyện vừa mới phát sinh.

Ông Dư có chút áy náy cúi đầu: “Đều là lỗi của ta, ngày hôm qua ta không nên nói câu đó.”

Kỳ thật, lúc ấy ông nhìn thấy có không ít hàng xóm láng giềng nhìn bên này, còn có người chỉ trỏ hai huynh muội Cao gia ăn mặc bình thường lại có chút nhát gan và nhu nhược, vì vậy ông Dư mới nói hắn là đồ đệ của chủ nhân để chứng minh thân phận của hắn.

Thiệu Thanh Viễn xua tay: “Không có việc gì.”

Hắn lạnh nhạt nhìn mấy người ngoài cửa, cũng chưa nói cái gì, nhưng mọi người bị tầm mắt của hắn đảo qua, lại lặng lẽ cúi đầu, nửa câu cũng không dám nhiều lời.

Thậm chí còn có người đã lặng lẽ lui về sau, có ý định rời đi.

Quả nhiên, Thiệu gia tuy rằng cũng xuất thân từ nhà nông vừa mới phát đạt, nhưng dù sao quan cũng là quan, bọn họ không thể đứng trước cửa hồ nháo.

Có người lấy hết can đảm, lặng lẽ ngẩng đầu, ngượng ngùng cười nói: “Thiệu đại nhân, cái kia, là chúng ta nghe lầm, chúng ta lập tức đi ngay, bây giờ đi ngay.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ừm.”

m thanh này vừa phát ra, quả nhiên hơn phân nửa người đều vội vã rời đi.

Còn có một số người chưa từ bỏ ý định, nhưng Thiệu Thanh Viễn cũng không thèm nhìn, xoay người vào sân: “Đóng cổng lại.”

Thiệu Võ đi ra ngoài, ông Dư vội vàng đóng cổng lại.

Người ngoài cửa nhìn nhau, cuối cùng không dám náo loạn nữa, vội vàng rời đi.

Nhưng mà, Thiệu Thanh Viễn quay người trở về, trải qua một chuyện như vậy, thần sắc lại trở nên có điều suy tư.

Đi đến phòng khách, Cố Vân Đông đang ăn bữa sáng thấy vậy, không khỏi hiếu kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bên ngoài cãi cọ ầm ĩ.”

Thiệu Thanh Viễn nói lại tình huống vừa rồi, Cố Vân Đông nhịn không được lắc đầu.

Nhưng khi ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cô đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Có phải chàng muốn nhận đồ đề không?”

“Vừa rồi, quả thật có toát ra ý nghĩ như vậy.”

Cố Vân Đông lau tay, nhanh chóng lại gần hỏi: “Chàng tính nhận thêm mấy người?”

“Trước kia không nghĩ tới, nhận Cao Tử cũng là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa hắn có thiên phú cao, tuổi này cũng không cần ta bận tâm nhiều. Nhưng ta đột nhiên cảm thấy, nhận thêm mấy người có thiên phú tốt cũng không phải là không thể. Bây giờ ta là con cháu của Bạch gia, cho dù ta mở hiệu thuốc của mình, nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm kế thừa Bạch gia.”

Tùy rằng Bạch gia có hai nhà, đại bá cũng tốt, Bạch Chi Châm cũng được, ở y thuật đều biểu hiện bình thường, nhưng hậu bối là Bạch Dương lại không có nửa điểm hứng thú với y thuật.

Nhưng nhà thứ hai không như vậy, cha hắn Bạch Hàng mấy năm nay dù bị chuyện khác phân tâm, nhưng y thuật vẫn luôn tiến bộ.

Hắn ở phương diện này lại kế thừa thien phú của ông nội và phụ thân, hơn nữa cũng chỉ có một đứa con trai là hắn, cho dù hắn không muốn, cũng phải chống đỡ Bạch gia.

Đây là trách nhiệm của Thiệu Thanh Viễn, hắn phải nhận bổn phận này.

Nhưng Bạch gia không thể chỉ dựa vào y thuật cao mình của một mình hắn, lúc Bạch Ung còn trẻ cũng nhận không ít đồ đệ, Tống Đức Giang là một trong số đó.

Bạch Hàng ngược lại không nhận ai, hiện giờ ông ấy cũng không có ý nghĩ kia.

Cho nên, Thiệu Thanh Viễn động tâm tư này.

Cố Vân Đông ủng hộ suy nghĩ của hắn: “Vậy nhận đi, chàng nhìn xem, nếu có người hợp ý chàng, lại có thiên phú với phương diện này, còn muốn học thì chàng cứ nhận.”

Cô nói xong, nắm lấy tay hắn, cười đến mi mắt cong cong: “Thiếp không hy vọng những người có bản lĩnh giống như chàng lại vì không có phương pháp học tập mà bị mai một nhiều năm.”

Thiệu Thanh Viễn ngẩn người, nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn một cái: “Được, vậy thì nhận.”

“Vậy chúng ta tuyên truyền ra ngoài đi, người muốn học thì tới báo danh, không quan trọng tuổi tác, và giới tính?”

“Ừm.” Thiệu Thanh Viễn ôm lấy cô.

Cố Vân Đông hứng thú bừng bừng, thoạt nhìn còn hưng phấn hơn cả hắn.

Rất nhanh, tin tức Thiệu Thanh Viễn muốn thu đồ đệ được truyền ra ngoài.

Người muốn học, năm ngày sau đến báo danh tại viện ở phía đông thành, đến lúc đó sẽ chọn lọc, có khảo hạch.

Nhưng số lượng người có hạn, Thiệu Thanh Viễn chỉ nhận tối đa ba người.

Viện ở phía đông Thành này vừa vặn là nơi lúc trước Cát thị đã tìm kiếm một thời gian, chuẩn bị mở cửa hàng Tân Minh Các.

Viện này rất lớn, xung quanh còn có một mảnh rừng trúc lớn. Trùng hợp, nơi này ban đầu thuộc sở hữu của gia đình Nghiêm Nhã.

Bởi vì thanh danh của Nghiêm gia bị hủy hoại, cha Nghiêm Nhã bị người đứng đầu trong nhà gọi trở về, người tới chưởng quản việc kinh doanh trong kinh thành trở thành đại bá của hắn ta.

Nhưng đại bá này không quen thuộc với kinh thành, hơn nữa ở phương diện kinh doanh quả thật không sánh bằng đệ đệ hắn, bởi vậy không đến nửa năm việc làm ăn xuống dốc không phanh. Cho đến năm trước, cuối cùng hắn chống đỡ không nổi, bán đi sản nghiệp ở kinh thành, trở về quê hương.

Viện này chính là nơi ở đầu tiên của Nghiêm gia.

Cát thị vẫn luôn cho người tìm kiếm mấy viện thích hợp trong kinh thành, cho nên Nghiêm gia vừa ra tin tức, nàng lập tức lên kế hoạch mua nó.

Nhưng tốt xấu gì ban đầu Nghiêm Nhã cũng là người Nghiêm gia, Cát thị cũng chào hỏi Nghiêm Nhã trước.

Nghiêm Nhã không để ý, hiện giờ nàng đã đưa di nương mình về sống trong Nhiếp phủ.

Di nương sống trong một góc nhỏ, ngày thường cũng không ra ngoài, chỉ an tâm tụng kinh niệm phật, thỉnh thoảng trồng hoa và nuôi chim, cũng không nhúng tay vào cuộc sống vợ chồng Nghiêm Nhã, cuộc sống trôi qua trong bình yên, hạ nhân trong phủ cũng chăm sóc bà rất tốt.

Cho nên viện kia của Nghiêm gia, đối với Nghiêm Nhã mà nói, thuộc hay không thuộc về Nghiêm gia cũng không sao cả.

Nơi đó thậm chí đã trở thành cơn ác mộng về cuộc sống khốn cùng của nàng, bán cũng tốt.

Hiện giờ căn nhà mới mua về không bao lâu, vốn định chờ sau tết Nguyên Tiêu thì tu sửa lại bên trong. Viện này lớn, công trình tu sửa cũng không nhỏ, tính ra cũng vừa vặn lúc Cố Vân Đông sinh xong là có thể khai trương.

Hiện tại chỗ sân viện còn trống, đúng lúc cho Thiệu Thanh Viễn mượn để chiêu mộ đồ đệ trước.

Dù sao sân nhà mình đột nhiên có nhiều người xa lạ như vậy cũng không tốt, chỗ sân kia rất thích hợp.

Thiệu Thanh Viễn thả ra tin tức, không bao lâu, hơn phân nửa kinh thành đều truyền khắp nơi.

Có người khịt mũi coi thường, có người ngo ngoe rục rịch, có người trong lòng có ý đồ bất chính, tóm lại bởi vì một tin tức như vậy mà kinh thành lại xảy ra phong ba không lớn không nhỏ.

Ngay cả hoàng đế trong hoàng cung cũng nghe đến, sau khi biết được không khỏi bật cười: “Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông này, bất kể là làm chuyện gì cũng có thể nháo ra chút động tĩnh, không biết đây là thể chất gì, náo nhiệt đều là của bọn họ.”

Tần Văn Tranh ngồi đối diện đang chơi cờ với hắn, nghe vậy cười nói: “Hoàng Thượng không biết, lúc thần mới quen biết bọn họ, hai người liên tục nói muốn bảo trì khiêm tốn, chuyện gì cũng không muốn xen vào. Đáng tiếc …… Có một số việc, bọn họ không muốn cũng không được.”

Bình Luận (0)
Comment