Chương 1072: Tần Văn Tranh quan tâm hàng ngày
Hoàng đế ngược lại cảm thấy khá tốt, hai vợ chồng này không tham công, cũng không thèm để ý thanh danh.
Mức thảo luận cao nhưng cũng bị chê khen lẫn lộn.
Người thích bọn họ vì cảm thấy bọn họ có bản lĩnh và lợi hại, không thích bọn họ vì cảm thấy những người từ nông thôn đến không có kiến thức, lại không thể hòa nhập vào giới thượng lưu.
Nếu muốn hắn nói thì những người này mới là ếch ngồi đáy giếng.
Nếu bọn họ giống Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, đi hơn phân nửa triều Đại Tấn, ý nghĩ sẽ không hẹp hòi như vậy.
Lại nói tiếp, hoàng đế lại có chút hâm mộ cuộc sống của bọn họ, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, không bị ràng buộc.
Hơn nữa bọn họ đều là người có địa vị, cũng không sợ người khác ức hiếp.
“Lạch cạch” một tiếng, hoàng đế đặt xuống quân cờ, cười ha ha: “Trẫm thắng.”
Tần Văn Tranh ngẩng đầu, thở dài: “Kỹ năng của thần không bằng người, thực lòng bái phục.”
Hắn nói xong, lại thầm thở phào một hơi.
Tần Văn Tranh biết những người có địa vị đều sẽ kiêng kị người có thanh danh quá lớn. Tuy rằng bây giờ hoàng đế quả thật là một minh quân, cũng thật sự vì bá tánh mà làm việc, đối xử với Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cũng vô cùng tốt.
Nhưng thế sự khó lường, ai biết được sau mười mấy năm nữa, còn có thể như thế này không?
Con người sẽ thay đổi, huống chi đế quân ở địa vị cao?
Nhưng Tần Văn Tranh vẫn có chút bội phục hai người Thiệu Thanh Viễn, bọn họ không có dã tâm, cũng không muốn xen vào chính sự. Rõ ràng trên người có chức quan có quyền lợi, cũng không qua lại nhiều với trọng thần trong triều, vẫn thanh thản ổn định làm việc của mình.
Quan trọng hơn là bọn họ cũng không cố tình đi xây dựng thanh danh tốt.
Cho dù làm việc ích quốc lợi dân, hắn cũng không truyền ra ngoài, ngược lại còn che giấu thật kỹ, càng sớm giao cho Hoàng Thượng càng tốt.
Ở trong mắt Hoàng Thượng, hai người như vậy khiến cho người khác vô cùng an tâm.
Tần Văn Tranh sắp xếp lại tâm tình, nhanh chóng đánh một trận mới với Hoàng Thượng.
Hai người Cố Vân Đông không biết Tần Văn Tranh ngày nào cũng nhọc lòng vì bọn họ, sau khi bọn họ quyết định thu nhận đồ đệ, lập tức bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch.
Bởi vậy, chờ đến khi Thiệu Võ đón La Kỳ trở về, bọn họ vẫn còn ở đó viết nội dung đánh giá.
Huynh muội Cao gia cũng ở thư phòng, một người đang nghiêm túc viết chữ, một người đang luyện tư thế cầm bút.
Thiệu Thanh Viễn tính ngày mai sẽ đưa bọn họ đến hiệu thuốc, nhưng nếu muốn nhận đồ đệ, vậy dứt khoát sau khi nhận xong đồ đệ thì cùng nhau đến.
Mấy ngày nay để Cao Tử bên cạnh đọc sách biết chữ trước.
Tuy đây là lần đầu Cao Tử viết chữ, nhưng hắn vô cùng nỗ lực, trong một buổi sáng, hắn đã có thể viết được tên mình và tên muội muội, cùng với tên của mấy vị dược liệu thường thấy.
Cao Nha có chút sốt ruột, nhưng nàng cũng không biết vì sao bút trong tay lại không nghe theo mình, rõ ràng cầm được, nhưng khi vừa đưa lên trang giấy nàng lại run rẩy, trực tiếp làm bẩn giấy trắng phía dưới, khiến nàng không dám thử, sợ lãng phí.
Cũng may Thiệu Võ nói, La Kỳ đã về.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, quả thực nhìn thấy ánh mắt của Cao Tử và Cao Nha sáng lên.
Hắn phất tay: “Các ngươi đi đi, cũng thư giãn hai ngày, sau này ta sẽ sắp xếp chuyện cho ngươi làm.”
“Vâng, sư phụ.”
Cao Tử và Cao Nha chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, trong viện truyền đến âm thanh vui sướng của mấy đứa nhỏ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, không khỏi sờ bụng mình.
“Chờ đứa nhỏ này sinh ra, e rằng sẽ càng thêm náo nhiệt.”
Thần sắc Thiệu Thanh Viễn lập tức trở nên nhu hòa: “Nàng cũng ngồi lâu rồi, đứng lên đi lại một chút nhé?”
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, buông đồ trong tay xuống, được hắn đỡ ra bên ngoài.
Ai ngờ vừa đến sân, đột nhiên nghe được những giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Thật lợi hại.”
Cố Vân Đông dừng bước chân, mới phát hiện Thiệu Văn và Thiệu Võ đang giao thủ trong sân, hai người đánh nhau rất hăng say.
La Kỳ và Cao Tử Cao Nha bên cạnh đều nhìn với ánh mắt sáng ngời, thậm chí tay chân Cao Nha còn múa theo động tác.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, đột nhiên bật cười: “Cao Nha cầm bút không được, nhưng coi bộ lại rất thích võ nghệ.”
“Nếu con bé thích vậy thì học thôi.”
Không chỉ bọn họ phát hiện, Cao Tử cũng thấy động tác của muội muội mình.
Rõ ràng hôm qua tính tình tiểu cô nương còn nhát gan, vừa rồi ở thư phòng còn vì lãng phí hai tờ giấy mà ảo não bất an, nhưng khi nhìn thấy Thiệu Văn và Thiệu Võ giao thủ, hai mắt lại tỏa sáng, cả người tràn đầy dũng khí, ngay cả tay chân cũng buông lỏng.
Hắn rũ mắt suy tư một lát, đợi đến khi Thiệu Văn và Thiệu Võ lui một bước dừng lại, hắn mới nắm tay muội muội chạy tới, nói gì đó với hai người.
Hai người Thiệu Văn rõ ràng sửng sốt, ngay sau đó nhếch miệng cười: “Không thành vấn đề.”
Mấy đứa nhỏ lại bắt đầu cao hứng, Khả Khả cầm mấy đùi gà chạy tới đưa cho bọn họ, đầu đầy mờ mịt cũng đi theo há miệng cười.
Quả nhiên Cao Tử và Cao Nha chỉ thư giãn một ngày, ngày hôm sau, La Kỳ cũng bắt đầu đi theo đọc sách biết chữ, ngày thứ ba, nàng lưu luyến không rời, cáo biệt mọi người, trở lại nhà cữu cữu ở ngoài thành.
Năm ngày sau, Thiệu Thanh Viễn chuẩn bị xuất phát, đến viện ở phía đông Thành kia trước.
Cố Vân Đông cũng muốn đi, nhưng Thiệu Thanh Viễn sợ người đụng phải cô, vốn không đáp ứng.
Nhưng hắn không cản được cô, cuối cùng thỏa thuận, nói cô phải ở trong phòng không được ra ngoài, lúc này mới dẫn cô cùng đến đông Thành.
Khi xe ngựa đi đến viện, Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy có rất nhiều người đứng trước cổng viện.
Phần lớn đều là người lớn mang theo trẻ nhỏ, cũng có một số người lớn tuổi đứng ở trong góc.
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn, tinh thần những người này đều không tốt lắm, mấy đứa trẻ tuổi còn nhỏ càng thêm mơ màng buồn ngủ, hiển nhiên sáng sớm đã tới đây.
Cố Vân Đông nhíu mày: “Những người này nghĩ gì vậy? Không phải nói cần phải khảo hạch sao? Cho dù đến sớm cũng không có ưu thế, ngược lại còn vì ngủ không đủ mà ảnh hưởng đến sự phát huy, biến khéo thành vụng.”
“Ta cảm thấy, nếu không phải trong thành có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, chỉ sợ những người này sẽ trực tiếp cầm chăn đệm đến đây ngủ một giấc.”
Đồng Thủy Đào cũng cảm thán: “Quá liều mạng.”
Hôm nay Khương Bảo là người đánh xe, hắn cũng tới, nghe vậy nói: “Có lẽ bọn họ cảm thấy tới đây sớm một chút có thể lưu lại ấn tượng tốt về sự siêng năng với chủ nhân. Kỳ thật cũng không kỳ lạ, chủ nhân là quan, lại là hậu nhân của thần y, phu nhân là Vĩnh Gia quận chúa. Đối với bình dân bá tánh mà nói, đây là cơ hội hiếm có để cho đứa nhỏ có cơ hội liên quan đến quý nhân quan lớn. Bọn họ cũng không nhất thiết phải thật lòng muốn học y, nhiều hơn là muốn tìm một chỗ dựa.”
Thiệu Thanh Viễn lại liếc nhìn người vây quanh cửa, nói với Khương Bảo: “Đi cổng sau thôi.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Khương Bảo đổi hướng xe ngựa, trước khi mọi người vẫn chưa phát hiện người ngồi trong xe ngựa, trực tiếp đi ra cửa sau.
Bốn người Thiệu Văn đã sớm ở trong sân chờ, bọn họ đã chuẩn bị xong bàn ghế ở trong sảnh đường, đến lúc đó sẽ để cho những người muốn học y lần lượt tiến vào, thông qua khảo hạch của Thiệu Thanh Viễn mới có thể ở lại.
Số lượng có hạn, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh.
Giờ Thìn đã đến, Thiệu Văn mở cổng ra.
Người bên ngoài đột nhiên lấy lại tinh thần, động loạt vọt tới cổng, nhìn chằm chằm vào Thiệu Văn.