Chương 1082: Sau này chính là sư huynh muội
Trong lòng bà nội Lỗ không phải không lo lắng, nhưng nhìn thấy ngay cả tiểu tử thúi nhà hàng xóm không học vấn cũng không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ức hiếp người khác cũng đi được, dựa vào cái gì mà cháu trai ngoan ngoãn nhà bà lại không thể đi?
Chỉ là, chỉ là đi thử một chút mà thôi, nếu Thiệu đại nhân thật sự trách tội, bà dập đầu bồi tội với hắn, dù sao cũng phải đi thử xem có thể tìm được một lối thoát cho cháu trai hay không.
Không ngờ, mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu của bà, hôm qua làm bài khảo hạch lại được thông qua?
Tối hôm qua, lúc bà dẫn cháu trai trở về, hàng xóm láng giềng không dám nói một câu nặng lời nào, chỉ có thể thầm nói sau lưng rằng hôm nay nhất định cháu bà sẽ bị loại.
Nhưng hai ngày nay, giống như ông trời đang chiếu cố nhà bọn họ, cứ như vậy, được chọn?! MAyy dich
Bà nội Lỗ đến bây giờ vẫn cảm thấy không mấy chân thật.
Thiệu Thanh Viễn nhìn Lỗ Huyên, giơ tay gọi hắn: “Ngươi lại đây.”
Lỗ Huyên lập tức đi qua, chớp mắt nhìn hắn.
Thiệu Thanh Viễn hỏi: “Biết ta là ai không?”
“Sư phụ.”
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Ta còn chưa chính thức nhận ngươi làm đồ đệ.”
“Hai ngày nữa.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía bà nội Lỗ: “Bà xem, không phải hắn cái gì cũng rõ ràng sao? Chỗ nào không bình thường chứ? Chỉ là khi chuyên chú làm một việc, không muốn nói một số câu vô nghĩa mà thôi. Có vài người tính cách là như thế, hơn nữa loại tính cách này của hắn, chuyên chú đặt vào chuyện học y học, tương lai thành tựu sẽ ngày càng cao.”
“Thiệu, Thiệu đại nhân, ý của ngài là……” Hai mắt Bà nội Lỗ hơi tỏa sáng, chính miệng Thiệu đại nhân nói, nói cháu trai của bà chẳng những bình thường, hơn nữa tương lai còn có thể rất có tiền đồ?
“Tính tình này của hắn quả thật dễ đắc tội với người ta.” Lỗ Huyên là người có cái gì thì nói cái đó, sẽ không vòng vo, cũng không hiểu gặp người nào thì nên có thái độ gì.
Tựa như khi đối với mình, người bình thường có lẽ sẽ cung kính, sẽ thấp thỏm, sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng, nhưng Lỗ Huyên hoàn toàn không có, thằng bé trực tiếp mặt đối mặt với hắn nói chuyện.
Nó không có băn khoăn, cũng hoàn toàn không để ý thân phận của đối phương.
Những người như nó, tương lai có thể sẽ gặp phải rất nhiều khó khắn.
Nhưng mà……
“Chờ sau khi hắn tạo ra những thành tích nhất định, sẽ không ai để ý đến tính tình của hắn như thế nào nữa.”
Rất nhiều người cho rằng tính cách của thiên tài đều là đặc biệt quái gở đấy.
Bà nội Lỗ nghe thấy hơi nghẹn ngào, bà không nghĩ tới có một ngày sẽ có người cùng chung suy nghĩ với mình, hơn nữa người này còn là Thiệu đại nhân.
Có lời này của hắn, bà nội Lỗ hoàn toàn có thể an tâm.
“Đa tạ Thiệu đại nhân.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, lại nhìn về phía Lôi Kỳ và Trịnh Tuyền Thủy: “Các ngươi cũng không cần cảm thấy kỳ lạ, ta chọn các ngươi, nhất định đã thông qua cân nhắc kỹ càng. Các ngươi thực sự xứng đáng.”
Trịnh Tuyền Thủy và Lôi Kỳ có hơi kích động, hai người đều gật mạnh đầu.
Thiệu Thanh Viễn thấy bọn họ không có vấn đề gì, nên để cho cho bọn họ đi về trước.
Sau khi năm người ra khỏi nhà chính, mới chậm rãi thở ra.
Họ nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Thật tốt, bọn họ đều được chọn. Sau này, ba người bọn họ chính là sư huynh muội.
Nghĩ vậy, Hàn thị và bà nội Lỗ nói chuyện với nhau, ngay sau đó lại trò chuyện cùng Trịnh Tuyền Thủy.
Trong mấy đứa nhỏ, Trịnh Tuyền Thủy là người lớn tuổi nhất, Hàn thị và bà nội Lỗ phải làm phiền hắn ngày thường chiếu cố thêm cho hai đứa nhỏ.
Trịnh Tuyền Thủy lập tức gật đầu đồng ý không chút do dự.
Đợi đến khi bọn họ đi ra khỏi Thiệu gia, hẻm Hợp Thái vẫn có không ít người ở bên kia thò đầu xem xét.
Hôm qua, có không ít người trong hẻm Hợp Thái cũng đi khảo hạch, nhưng không có người nào được chọn, trong lòng không thể nói là không chua. MAyy dich
Lúc nhìn thấy năm người đi ra, cả đám đều vui mừng.
Có hàng xóm trong hẻm Hợp Thái tới hỏi, kết quả năm người đều lắc đầu, nói cũng không được chọn.
Không được chọn mà còn vui tươi hớn hở như vậy hả?
Những người này không tin, còn muốn hỏi lại, nhưng trước khi năm người ra cửa đã thương lượng với nhau, trước tiên bảo mật chuyện đến y quán Huệ Dân, miễn cho phát sinh phải biến cố, vậy thì được nhiều hơn mất.
Cho nên những hàng xóm láng giềng này không ai hỏi ra rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Nhưng bọn hắn biết, năm người này nhất định có điều tốt gì đó.
Bây giờ nhìn thấy mấy người Hàn thị đi ra, trong lòng bọn họ càng khó chịu hơn.
Nhìn xem, nhìn xem, một người thì lớn tuổi, một người thì là kẻ ngốc, còn có một đứa con gái, bọn họ cho rằng ba người này là người không có khả năng nhất, nhưng cuối cùng lại là người được chọn?
Ánh mắt chọn người của Thiệu đại nhân bị làm sao vậy? Chẳng lẽ chọn người khó có thành tựu, thiên vị dưa bở táo nứt sao?
Vẫn là mẹ chồng của Du tẩu, bởi vì lúc trước giúp bọn hắn gõ cửa, cũng coi như có chút giao tình, cho nên đi lên hỏi.
Hôm qua Hàn thị còn được bà an ủi, bà cũng rất thân thiện với nàng.
Bà hỏi, mình cũng nên trả lời: “Quả thật ba người chúng ta đã vượt qua cuộc khảo hạch, Thiệu đại nhân nói, sau này ba đứa nhỏ là đồ đệ của đại nhân.”
“Vậy năm người nhà khác thì sao?”
Hàn thị ngẩn người, nàng cũng không phải là người lanh mồm lanh miệng, hơn nữa nhìn thấy mọi người bên cạnh đều dựng lỗ tai nghe, nàng mở to mắt, nói: “Bọn họ về trước rồi.”
“Ai nha, không phải, ta hỏi là sao bọn hắn không được chọn mà vẫn vui mừng như vậy?”
Có người nhịn không được cao giọng phụ họa: “Đúng vậy, vì sao chứ? Có phải Thiệu đại nhân cho bọn họ thứ gì tốt không?”
Lời này cũng không dễ nghe, Hàn thị hơi nhíu mày, ngay cả mẹ chồng Du tẩu cũng quay đầu trừng mắt nhìn người nọ, nói: “Cái gì mà tốt với không tốt? Thiệu đại nhân chọn đồ đệ, được tuyển là vinh hạnh, không được tuyển cũng chỉ có thể chứng minh vận khí không tốt. Muội tử, ngươi không cần để ý tới nàng ta.”
Người nọ vẫn không phục, còn muốn hỏi lại, nhưng cánh cổng lớn Thiệu phủ lại có người mở ra.
Thiệu Song đứng cạnh cửa, quét qua những người ngoài cửa.
Những người hàng xóm lập tức giải tán, ngay cả mẹ chồng Du tẩu cũng yên lặng lui về sau vài bước.
Tầm mắt Thiệu Song dừng trên người Hàn thị: “Tẩu tử nhà Lôi gia, xin dừng bước, chủ nhân nhà chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi, các ngươi đi trước đi.”
Trong lòng Hàn thị hồi hộp, nháy mắt trở nên thấp thỏm.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi nàng đứng đây nói nhiều thêm hai câu làm Thiệu đại nhân mất hứng sao?
Sắc mặt nàng trong nháy mắt có chút trắng bệch, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu ca, Thiệu đại nhân tìm ta có chuyện gì sao?”
“Chỉ là hỏi chút chuyện mà thôi.”
Hàn thị chậm rãi gật đầu, bà nội Lỗ ở một bên vỗ vỗ tay nàng nói: “Không cần lo lắng, ta thấy Thiệu đại nhân không phải là người nói hai lời, nhất định sẽ không đổi ý.”
Hàn thị chậm rãi thở ra, nắm tay con gái vào trong Thiệu gia.
Bà nội Lỗ lo lắng những người khác lại vây hỏi chuyện bọn họ, vội vàng dẫn cháu trai và Trịnh Tuyền Thủy rời đi.
Thiệu Thanh Viễn vẫn ngồi ở nhà chính, hắn đang dỗ Cố Vân Đông ăn gì đó.
Hiện tại cơ thể Cố Vân Đông khá bất tiện, tính tình cũng trở nên nhu nhược, nhưng người đàn ông trong nhà hết lần này đến lần khác vẫn vui vẻ dỗ dành cô, chiều theo ý cô, cả ngày thừa nhận là hắn sai, nếu không cũng sẽ không hại cô mang thai vất vả như vậy.
Được rồi, Cố Vân Đông đã bị hắn thuyết phục, cảm thấy quả nhiên là lỗi của hắn, thái độ với hắn càng ngày càng tệ hơn.
Loại hành vi này từng khiến Dương Liễu nhìn không nổi, tìm cô tâm sự rất nhiều lần.
Lúc này Cố Vân Đông không muốn ăn tổ yến trước mặt, nhìn thấy hai mẹ con Hàn thị tới, vội nói sang chuyện khác: “Nhìn kìa, A Kỳ tới rồi.”