Chương 1081: An bài cho năm người còn lại
“Đồng ý, đồng ý, nhà ta đồng ý.”
“Nhà ta cũng đồng ý.”
Người nhà năm người còn lại tranh nhau trả lời, bọn họ chỉ sợ mình mà trả lời muộn, Thiệu Thanh Viễn sẽ thu hồi lại quyết định của mình.
“Nếu đã đồng ý, vậy thì sau này tới y quán Huệ Dân, cố gắng học tập thật tốt. Nhưng ta cũng nói trước, tuy nói là ta giới thiệu, nhưng bên trong y quán sắp xếp như thế nào, thì đó là chuyện của chưởng quầy, ta sẽ không nhúng tay vào. Bây giờ các người còn đang ở giai đoạn đầu, tuổi lại còn nhỏ, mới bắt đầu chắc chắn sẽ không cho các người động vào dược liệu hay xem bệnh.”
Trong năm gia đình này, đứa bé nhất mới chỉ sáu tuổi, đứa lớn nhất mới mười một tuổi.
Theo hiểu biết của hắn, tới y quán Huệ Dân, có lẽ cũng chỉ ở một bên hỗ trợ gọi tên, pha trà này nọ cho các đại phu mà thôi.
Tình trạng thế này, ít nhất phải duy trì nửa năm.
Có điều tư chất của mấy hài tử này không tồi, đại phu ở y quán Huệ Dân rất yêu thích nhân tài, có lẽ bọn họ cũng sẽ nhận chúng làm đồ đệ, cầm tay chỉ dẫn.
“Chúng ta hiểu mà, hiểu mà, nhất định chúng ta sẽ chăm chỉ làm việc. Hài tử đều có công việc, ở trong nhà tay chân cũng rất lanh lẹ. Ta sẽ dặn dò hài tử phải chăm chỉ, cố gắng học tập nhiều hơn một chút.”
Bọn họ cảm thấy đây là chuyện rất bình thường, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị tốt hài tử trong nhà phải học nghề 3-4 năm mới được tiếp xúc với dược liệu.
Thực ra nếu không phải Thiệu đại nhân đột nhiên tới tuyển đồ đệ, bọn họ không tới thử vận may thì có lẽ cũng không biết chuyện hài tử nhà mình còn có thiên phú học y, càng đừng nói đến chuyện có thể vào y quán Huệ Dân, có cơ hội học việc trong y quán. MAyy dich
Thời buổi này, có thể tìm được việc làm đã rất tốt rồi. Bọn họ định bụng đợi thêm một hai năm nữa sẽ tìm kiếm xem có thợ mộc thợ rèn thợ gốm nhà ai thu nhận đồ đệ, để hài tử đến học một chút tay nghề. Nếu không chịu nhận bọn họ, vậy chỉ có thể đi bán sức lao động để sống.
Ai ngờ, lại có tin vui như vậy.
Làm đại phu tốt hơn mấy công việc chân tay đó nhiều, đặc biệt lại còn là đại phu xuất thân từ y quán Huệ Dân, đấy chính là y quán của thần y Bạch gia, học được vài cọng da lông thôi cũng có rất nhiều người muốn tranh cướp rồi.
Thiệu Thanh Viễn thấy bọn họ đã hiểu rõ, thì gật đầu: “Trong lòng các người đã hiểu rõ rồi thì tốt. Hiện giờ trong Kinh Thành có ý quán Huệ Dân, phía đông một cái phía tây một cái. Ta đã xem qua địa chỉ của các người, thành tây thành đông đều có, để cho thuận tiện các người cứ đến y quan gần nhà. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ bảo Thiệu Văn Thiệu Võ chờ ở cửa y quán, giải thích rõ ràng với chưởng quầy.”
Bây giờ y quán Huệ Dân ở Kinh Thành đều do Thiệu Thanh Viễn làm chủ.
“Dạ, dạ, cảm ơn Thiệu đại nhân.”
Thiệu Thanh Viễn khoát tay áo: “Tạm thời cứ như vậy đã, hôm nay các ngươi đi về trước đi, hy vọng các ngươi đều có thành tựu trong học tập.”
Trên mặt năm gia đình lộ ra nụ cười tươi rói đầy mãn nguyện, cũng không biết là ai bắt đầu trước, một người đột nhiên kéo hài tử bên cạnh quỳ xuống, mấy nhà khác thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái với Thiệu Thanh Viễn.
“Cảm ơn Thiệu đại nhân, đại ân đại đức của ngài, cả đời này chúng ta sẽ nhớ rõ.”
“…… Các ngươi đứng lên đi.”
Lúc này năm gia đình kia mới vui vẻ đứng dậy, sau đó đồng loạt cáo từ, vẻ mặt tràn đầy vui mừng rời khỏi Thiệu gia.
Bọn họ vừa đi, nhà chính lập tức trở nên im ắng.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới nhìn sang ba gia đình vẫn đang đứng đợi: “Ngồi xuống trước đi.”
Nói là ba gia đình, nhưng thật ra Trịnh Tuyền Thủy tới đây một mình.
Trịnh Tuyền Thủy, Lỗ Huyên, Lôi Kỳ, cộng thêm Hàn thị và bà Lỗ, cũng chỉ năm người mà thôi.
Bọn họ có chút bó tay bó chân ngồi xuống, nín thở chờ đợi Thiệu Thanh Viễn lên tiếng.
“Khảo hạch đã kết thúc, các ngươi chính là đồ đệ do ta chọn ra. Hai ngày sau, ta sẽ chính thức thu nhận đồ đệ. Hai ngày này tạm thời các người cứ ở nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tốt.”
Sau khi thu nhận đồ đệ, Thiệu Thanh Viễn định sẽ để bọn họ ở lại trong Thiệu phủ.
Lúc trước hắn chỉ định thu nhận một mình Cao tử, cho nên mới để hắn ở lại trong hiệu thuốc Thiệu Ký hỗ trợ, vừa học vừa làm, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nhưng hôm nay có bốn người, Lỗ Huyền và Lôi Kỳ còn nhỏ tuổi, Lôi Kỳ lại còn là nữ hài tử, nếu để bọn họ ở trong Thiệu Ký thì khá bất tiện.
Một khi đã như vậy, vậy chỉ đành phải thay đổi cách thức.
Tạm thời ba người chưa biết chữ, ít nhất cũng phải biết chữ trước khi học y.
Cho nên Thiệu Thanh Viễn muốn để Thiệu Toàn dạy chữ cho bọn chúng trước. Trong bốn huynh đệ Thiệu Toàn là người học y kỹ càng nhất, lần này hắn ở cùng bốn người đồ đệ mình vừa thu nhận, cũng coi như là giúp đỡ lẫn nhau trưởng thành.
Đợi đến khi bọn chúng nhận biết được các mặt chữ cơ bản, hắn sẽ cho bọn chúng ghi nhớ sơ đồ huyệt vị, nhận thức dược liệu.
Những thứ này không cần hắn phải hao phí nhiều tinh lực, đợi sau khi bọn chúng học tốt các kiến thức cơ bản, sau này việc học tập sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Có điều Thiệu Thanh Viễn vẫn cảm thấy, những thứ này cũng chỉ là lý luận suông mà thôi. Sau này thỉnh thoảng phải để bọn chúng đi theo bốc thuốc chế dược, cũng phải để bọn chúng đến y quán Huệ Dân quan sát thực tiễn mấy ngày.
“Sau này các ngươi cứ ở lại Thiệu phủ là được, đương nhiên, nếu muốn về nhà, mọi người có thể trở về bất cứ lúc nào. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ta giao, ta sẽ để cho các người có thời gian tự do.” MAyy dich
Bà Lỗ vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, chúng ta đến đây thăm hài tử là được.”
Thiệu Thanh Viễn không nhiều lời, mấy việc nhỏ nhặt này sau này bàn bạc lại cũng vậy thôi.
“Hôm nay không còn việc gì nữa, các ngươi có thể đi về, hai ngày sau quay trở lại đây.”
“Dạ được.”
Thiệu Thanh Viễn định đứng dậy rời đi, chắc bây giờ Vân Đông đã dậy rồi.
Chỉ là hắn mới vừa ngẩng đầu, lại phát hiện dáng vẻ muốn nói lại thôi của bà Lỗ.
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Các ngươi còn có vấn đề gì muốn hỏi không?”
Thật ra cả ba bọn họ đều có chuyện muốn hỏi, bọn họ rất tò mò không biết tại sao mình lại được chọn.
Có điều bây giờ bọn họ vẫn hơi xấu hổ.
Bà Lỗ kiềm chế mãi, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Ta, ta muốn biết, tại sao Thiệu đại nhân lại chọn cháu trai của ta? Chắc hôm qua Thiệu đại nhân cũng nghe thấy, mấy người kia cảm thấy Huyên Nhi nhà chúng ta là, là người…… Người không bình thường.”
Bà không có cách nào nói ra hai chữ đồ ngốc.
Mặc dù bà Lỗ rất yêu thương Lỗ Huyên, bà cũng cảm thấy cháu trai của mình hoàn toàn không phải là đồ ngốc.
Nhưng bà cũng không thể không thừa nhận, Lỗ Huyên không giống với những đứa trẻ khác, thằng bé không thích nói chuyện, cũng không thích ở chung với những người khác. Có người tìm thằng bé nói chuyện, thằng bé cũng không thích trả lời.
Ban đầu trẻ con hàng xóm cũng tìm thằng bé chơi, nhưng được vài ba lần, bọn chúng thấy thằng bé không dễ giao tiếp thì không đến tìm nó chơi nữa.
Dần dần, những người này đồn nhau Lỗ Huyên là đồ ngốc.
Nhưng bà Lỗ biết, thật ra cháu trai nhà mình rất thông minh lại ngoan ngoãn. Mặc dù thằng bé không nói chuyện, nhưng nó hiểu hết tất cả những gì mà người khác nói, có người gọi thằng bé, thằng bé sẽ phản ứng lại, nếu không sao lúc trước Thiệu Thanh Viễn gọi tên thằng bé, nó lại có thể lập tức bước lên chứ?
Trước đây trong lúc vô tình bà biết được cháu trai mình thế mà không cần thầy dạy cũng có thể nhận biết được vài loại thảo dược, cho nên bà mới đánh bạo dẫn cháu trai đến tham gia khảo hạch.
Lúc những người hàng xóm kia biết chuyện, bọn họ còn không ngừng cười nhạo bà. Nói bà điên rồi, già nên hồ đồ, dám dẫn đồ ngốc đến gặp Thiệu đại nhân.