Chương 1080: Tuyên bố kết quả
Trong lòng mẹ chồng của Du tẩu tử không thoải mái lắm, đặc biệt là hôm qua mẹ con Lôi Kỳ mà bà ta an ủi lại được chọn, khiến bà ta càng cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Có điều nhớ đến việc có nhiều người cũng không được chọn, trong lòng bà ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không được chọn thì không được chọn, dù sao con dâu bà ta cũng làm việc cho quận chúa, nhà bọn họ còn là hàng xóm của Thiệu phủ, chỉ với điểm này thôi đã tốt hơn rất nhiều người rồi.
Nhìn thấy tám người xếp hàng ngay ngắn trước cửa Thiệu phủ, nhưng lại chần chừ không ai dám bước lên gõ cửa trước.
Mẹ chồng của Du tẩu tử bĩu môi, ôm lồng sưởi tới, cười nói: “Mấy người đứng ở cửa làm gì? Trong Thiệu phủ có người, chỉ cần gõ cửa là được.…… Thôi, quên đi, để ta gõ cửa cho.”
Nói xong, bà ta rất quen thuộc bước lên mấy bước, gõ cửa.
Quả nhiên cổng lớn lập tức được mở ra, mẹ chồng của Du tẩu tử cười tủm tỉm nói với Dư phụ vừa ra mở cửa: “Dư lão đệ, mấy người thông qua khảo hạch ngày hôm qua đã tới rồi, ừm, ở đây này.”
Dư phụ giật mình, ngước mắt nhìn bà ta một cái, sau đó lập tức mỉm cười nói với bà ta: “Làm phiền tẩu tử.”
“Không có chuyện gì, chỉ tiện tay thôi mà. Vậy ta về nhà trước, người dẫn bọn họ vào đi thôi.”
Bà ta nói xong, ung dung thong thả rời đi.
Những người khác thấy dáng vẻ của bà dường như rất quen thuộc với Thiệu phủ, thì có chút hâm mộ.
Dư phụ ra ngoài tiếp đón bọn họ: “Mọi người đến sớm quá, mau tiến vào đi. Gia đã phân phó cho ta rồi, nếu các người đến thì dẫn mọi người đến thẳng nhà chính.”
“Ai da, cảm ơn ngươi.” Người nhà tám người được chọn lục đục tiến vào cửa. MAyy dich
Mặc dù Thiệu phủ không bằng mấy ngũ đại viện, nhưng đối với những gia đình như bọn họ mà nói, như vậy cũng đã vô cùng rộng rãi và cao quý.
Đặc biệt là nhìn vào những đồ vật được bài trí dọc đường đi, nhất định là mấy món đồ đó có giá trị không nhỏ.
Bọn họ có chút bó tay bó chân bước vào trong nhà chính, sau đó lập tức thấy bốn người Thiệu Văn đi tới.
Hạ nhân dâng trà, kêu bọn họ tạm thời ngồi đợi một lát
Không bao lâu sau, Thiệu Thanh Viễn sải bước đi tới.
Cố Vân Đông bị Dương Liễu ép đi ngủ trưa, cho nên không đi theo.
Thiệu Thanh Viễn vừa bước đến, người ở trong nhà chính lập tức đứng dậy, lo lắng bất an nhìn hắn.
“Ngồi xuống đi.” Thiệu Thanh Viễn xua xua tay, những người khác liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này mới thật cẩn thận ngồi xuống.
“Ta đã sắp xếp xong kết quả khảo hạch ngày hôm qua. Lúc trước ta đã nói, lần này ta chỉ thu nhận ba người, cho nên năm người còn lại nhất định phải rời đi.”
Vừa nói xong, hắn ngẩng đầu liếc nhìn biểu tình của mọi người.
Quả nhiên, hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
Thiệu Thanh Viễn: “Ta hy vọng rằng những người không được chọn không cần phải uể oải. Ít nhất, hôm qua năm người các người đã vượt qua 300 người để lựa chọn, mọi người vẫn là những người rất ưu tú.”
Hắn không giỏi nói mấy lời an ủi, nói được đến thế này đã rất không tồi rồi.
Nhưng một câu này của hắn đã khiến những người có mặt ở đây nao nao, vậy mà lại khiến trong lòng bọn họ bình ổn lại.
Kể cả bọn họ không được chọn, thì cũng đã được Thiệu dại nhân khẳng định mà phải không?
Thiệu đại nhân chính là hậu nhân của thần y đó, hắn đã nói bọn họ rất ưu tú, chỉ một câu này thôi đủ để bọn họ cảm thấy chí khí hùng hồn.
“Bây giờ ta sẽ tuyên bố danh sách ba người được chọn lần này.”
Thiệu Thanh Viễn nói xong, ánh mắt dừng ở trên người một người: “Lôi Kỳ.”
Lôi Kỳ và Hàn thị được gọi tên thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau, Hàn thị mới “Ai da” một tiếng, vội vàng kéo nữ nhi bước lên phía trước hai bước.
Cho đến khi ra ngoài, Hàn thị mới kịp phản ứng lại, sau đó, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Hô hấp của nàng như ngừng lại, há miệng thở dốc, muốn hỏi nhưng lại không dám, chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay của nữ nhi, yên lặng chờ đợi.
Thiệu Thanh Viễn tiếp tục gọi cái tên tiếp theo: “Lỗ Huyên.”
Lỗ Huyên chớp mắt một cái, tiến lên phía trước một bước. Trái lại là bà Lỗ, đứng chôn chân tại chỗ không thể phục hồi tinh thần.
Vẫn là một người đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng khều khều vào người bà thì bà mới vui mừng đến đứng bên cạnh Lỗ Huyên.
Cháu của bà, cháu của bà đã được chọn?
Thiệu Thanh Viễn đã tuyên bố hai cái tên trong danh sách, cuối cùng chỉ còn lại một vị trí.
Còn lại sáu người, hô hấp của tất cả mọi người như ngừng lại, ánh mắt tha thiết nhìn hắn, âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhất định phải là mình, nhất định phải là mình.
Ông trời phù hộ hi vọng cái tên cuối cùng thuộc về bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn bọn họ một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người có vóc dáng cao nhất đứng ở góc xa nhất trong phòng.
“Trịnh Tuyền Thủy.”
Thiếu niên mười lăm tuổi đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
Vừa rồi, hắn hoàn toàn không ôm một chút hy vọng nào. Dù sao trong số những người ở đây, chỉ có mình hắn lớn tuổi nhất.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hiện thực chính là tuổi tác càng lớn thì càng không được ưa thích, cũng không dễ dạy dỗ.
Có thể thông qua vòng khảo hạch ngày hôm qua đã là một bất ngờ lớn đối với hắn rồi.
Nhưng thật không ngờ, trong số ba đồ đệ được nhận ngày hôm nay, thế mà…lại có hắn.
Khóe miệng thiếu niên hiện lên một nụ cười, Trịnh Tuyền Thủy hít sâu một hơi, đi lên phía trước một bước, tinh khí trên người hắn lại càng chấn động, trong nháy mắt sống lưng thẳng tắp
Tên của ba người đã được công bố, những người còn lại thất vọng tràn trề. MAyy dich
Thậm chí còn có một đứa bé lặng lẽ khóc, một đứa vừa khóc, nhưng bé khác cũng bắt đầu khóc theo.
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác, trước đó Thiệu Thanh Viễn đã nói rồi hắn chỉ thu nhận ba người.
Có điều năm người còn lại cũng là người có thiên phú về y học, Thiệu Thanh Viễn không muốn mai một nhân tài.
Hắn ngồi ở trên ghế, nhấp một ngụm trà, nói với bọn họ: “Danh sách đã được công bố, Lôi Kỳ, Lỗ Huyên và Trịnh Tuyền Thủy, đó là những người ta muốn thu nhận làm đồ đệ. Tạm thời ba người các ngươi đứng sang bên cạnh chờ một lát, một chút nữa ta sẽ nói với các người chuyện thu nhận đồ đệ.”
“Dạ.” Ba gia đình nhanh chóng đứng sang một bên.
Thiệu Thanh Viễn lại nhìn về phía năm gia đình đang vô cùng uể oải, nói: “Tuy các người không được chọn, nhưng đúng là về mặt y học các người quả thật rất ưu tú, cũng thích hợp đi theo con đường này. Ta không muốn các người bị trễ nải, nếu các ngươi nguyện ý, ta sẽ giới thiệu các ngươi đến y quán Huệ Dân học tập, học nghề. Đại phu ở y quán đều rất tốt, y thuật cũng cao minh, nếu các người biểu hiện tốt, bọn họ cũng sẽ vui lòng chỉ dạy, truyền hết bản lĩnh cho các ngươi, trong tương lai thàng tựu của các người cũng sẽ không tệ.”
Vốn dĩ người nhà năm người kia đã từ bỏ, bây giờ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bọn họ vừa mới nghe thấy cái gì?
Đi, đi y quán Huệ Dân?
Y quán Huệ Dân chính là y quán tốt nhất Kinh Thành, bình thường bọn họ đi khám bệnh đều phải đợi rất lâu, dù sao cũng có quá nhiều người.
Những gia đình giàu có, đều nguyện ý đi mời đại phu ở y quán Huệ Dân.
Nếu hài tử nhà bọn họ được học tập ở đó, cho dù chỉ là chân chạy vặt, quét rác lau bàn thôi, cũng đã khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều mừng rỡ không thôi, cảm giác dường như trên trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh có nhân.
Thiệu Thanh Viễn hỏi: “Thế nào? Các ngươi có bằng lòng không?”