Chương 1079: Tiếp tục khảo hạch
Phải nói, mấy đứa trẻ ở đây không có đứa nào biết chữ. Nếu bọn chúng có điều kiện đi học, thì lựa chọn đầu tiên của chúng chính là thi khoa cử.
Đương nhiên Thiệu Thanh Viễn đã suy sét đến điểm này: “Vấn đề này không lớn, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi mỗi người một người biết chữ, bọn họ sẽ chỉ cho các ngươi.”
“Tạ ơn đại nhân.”
Thiệu Thanh Viễn phát cho tất cả mỗi người một bức sơ đồ huyệt đạo trên cơ thể con người, sau đó kêu mấy người Thiệu Văn đi theo từng đứa, rồi đưa bọn chúng sang bên cạnh học tập.
Người nhà bọn họ đứng bên ngoài không biết được tình huống bên trong nên có chút sốt ruột.
Cố Vân Đông bảo Đồng Thủy Đào nói với mấy người bọn họ một tiếng, sau đó dẫn bọn họ sang căn phòng ở bên cạnh nghỉ ngơi. MAyy dich
Còn mình và Thiệu Thanh Viễn thì đi ra sau bình phong nói chuyện, thuận tiện quan sát những đứa bé kia.
Tuối tác mấy đứa trẻ này có lớn có bé, cho nên cũng không có khả năng thật sự dựa vào việc ai nhớ được nhiều huyệt đạo hơn mà đưa ra quyết định cuối cùng, chẳng qua là muốn xem xét tình hình tổng thể.
Vả lại ngoại trừ thiên phú, bọn họ còn phải để ý nhân phẩm của mấy đứa trẻ này nữa.
Thầy thuốc không có đức, vậy thì y thuật không phải dùng để cứu người nữa, mà là giết người, đó mới là bi kịch lớn nhất.
So với thiên phú thì nhân phẩm tốt càng quan trọng hơn.
Nửa canh giờ sau, tất cả những đứa trẻ ở đây đều ngừng lại.
Hầu hết dáng vẻ bọn chúng đều có chút lo lắng, có mấy đứa còn trông như sắp khóc đến nơi.
Bọn chúng có rất nhiều chỗ vẫn chưa nhớ kỹ, phải làm sao bây giờ?
Thiệu Thanh Viễn quét một vòng, hỏi: “Ai muốn lên đầu tiên?”
Tám người liếc nhìn nhau, không lên tiếng.
Một lát sau, Trịnh Tuyền Thủy siết chặt tay, bước ra: “Để ta.” Ở đây hắn là người lớn nhất, nên là người đầu tiên trả lời.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, cầm một bức tranh sơ đồ cơ thể người ở trước bàn: “Huyệt Bách Hội.”
Trịnh Tuyền Thủy lập tức chỉ về vị trí trên đỉnh đầu cơ thể người.
“Huyệt Hạ Quan.”
Trịnh Tuyền Thủy gần như không cần phải suy nghĩ, chỉ vào một chỗ ở trên mặt.
Thiệu Thanh Viễn hỏi một lượt bảy tám cái, Trịnh Tuyền Thủy đều có thể chỉ ra vị trí mà không cần nghĩ ngợi.
Sau mười cái, động tác của hắn mới chậm lại, thỉnh thoảng mới phải suy nghĩ một chút mới được.
Thiệu Thanh Viễn hỏi không sai biệt lắm, mới nói hắn đứng sang một bên, tiếp tục hỏi người thứ hai.
Thời gian khảo hạch của tám ngươi nhanh chóng trôi qua.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, cuộn bức tranh lại, đứng lên nói: “Khảo hạch kết thúc, các ngươi có thể đi về trước. Buổi chiều ngày mai, các ngươi tới Thiệu phủ tìm ta, ta sẽ thông báo cho các ngươi kết quả.”
Tám người ngẩn ra một chút, tuy rằng trong lòng bọn chúng rất khẩn trương muốn biết xem mình có thông qua hay không.
Nhưng lại có chút sợ hãi, nên cuối cùng không có ai lên tiếng hỏi hết.
Tám người lục đục đi ra khỏi cổng, người nhà đứng đợi ở ngoài cửa vội vàng tiến lên hỏi: “Thế nào? Thế nào? Có thông qua không?”
Tám người đều lắc lắc đầu: “Không biết, đại nhân nói ngày mai mới có kết quả.” MAyy dich
Người nhà bọn họ thở ra một hơi, thoáng thất vọng, nhưng sau đó lại ôm một tia hy vọng, tạm thời đưa con cháu về nhà trước.
Chỉ là đêm nay, người nhà bọn họ chắc chắn sẽ có một đêm không ngủ rồi.
Người đã đi hết rồi, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông mới di ra khỏi phòng.
Cố Vân Đông tinh thần sáng láng, được Thiệu Thanh Viễn đỡ lên xe ngựa.
Cho đến khi xe ngựa đi đến Thiệu phủ, cô mới cười tủm tỉm hỏi: “Có phải chàng đã chọn được người rồi có đúng không?”
“Đúng vậy, ta đã chọn được ứng cử viên rồi, nhưng trước khi thu nhận bọn chúng, ta còn phải điều tra bối cảnh của bọn chúng đã.”
Đối với việc thu đồ đệ, Thiệu Thanh Viễn cực kỳ cẩn thận và nghiêm túc.
Đồ đệ của hắn, sau này ra ngoài sẽ đại diện cho Bạch gia, cho nên không thể hủy hoại thanh danh của Bạch gia được.
Vừa rồi hắn đã nói bốn người Thiệu Văn chia nhau ra đi thăm dò tình huống của tám gia đình này rồi.
Nghĩ lại thì, đến ngày mai là có thể xác nhận.
Lúc bọn họ trở lại Thiệu phủ thì trời cũng đã hơi sẩm tối, Dương Liễu và Khả Khả đều đang đợi bọn họ về ăn cơm.
Bây giờ cơ thể của Cố Vân Đông càng thêm nặng nề, Dương Liễu bước đến đỡ cô, khẽ cau mày quở trách: “Con xem cái tính thích xem náo nhiệt này của con giống ai vậy hả? Thời tiết thế này mà không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn chạy đến chỗ xa như vậy. Ngộ nhỡ sau này sinh ra một đứa trẻ thích xem bát quái giống như con thì làm thế nào bây giờ?”
Cố Vân Đông ngẩn ra: “Không, không thể nào?” Không hiểu sao trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh một thân hình bé nhỏ nằm bò trong góc tường nghe ngóng đủ loại tin đồn, cô không nhịn được mà kịch liệt run rẩy.
Dương Liễu tức giận liếc xéo cô một cái: “Con còn biết xem bát quái là không tốt à?”
Cố Vân Đông chỉ có thể cười gượng một cái, sờ sờ mũi nói: “Về sau con sẽ cố gắng lịch sự nhã nhặn hết sức có thể.” Không xong rồi, hình như hôm nay cô còn mắng người, chỉ mong lúc đó đứa bé trong bụng ngủ rồi không nghe thấy.
Cô lặng lẽ cầu nguyện trong lòng hai lần, ngay sau đó vui vẻ đi theo Dương Liễu đi ăn cơm.
Huynh muội Cao Tử cũng ở đây, Cao Tử rất quan tâm đến khảo hạch ngày hôm nay, nhưng lại ngại không dám hỏi.
Vẫn là Khả Khả quấn lấy Cố Vân Đông đòi cô kể, Cao Tử ngồi ở bên cạnh cũng nghe được đại khái.
Sau khi nghe xong, hắn đột nhiên cảm giác nguy cơ rất mãnh liệt.
Những người này đều, đều lợi hại như vậy sao? Sơ đồ huyệt vị? Thằng bé còn chưa từng nhìn thấy.
Hắn quyết định, lát nữa ăn cơm xong, hắn cũng đi tìm sư phụ mượn một bức tranh vẽ sơ đồ huyệt vị, xem thật cẩn thận.
Có điều hắn không biết nhiều chữ lắm, còn nhờ Thiệu Văn ca ca giúp hắn đọc chữ.
Đêm đó Cao Tử bắt đầu hăng hái học tập, sau khi Thiệu Thanh Viễn biết chuyện, hắn cũng không nói thêm cái gì, thậm chí còn cảm thấy như vậy khá tốt.
Phải có tinh thần cầu tiến như vậy thì y thuật mới có thể càng ngày càng được cải thiện.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thiệu Thanh Viễn đã nhận được tình huống cơ bản của tám gia đình kia.
Hôm qua trong lúc khảo sát hắn đã hỏi qua tình hình trong nhà của mấy đứa bé đó, về cơ bản thì không khác mấy với những tư liệu mà hắn điều tra được.
Sau khi xem xong, trong lòng Thiệu Thanh Viễn đã hiểu rõ.
Hắn dặn những người đó buổi chiều quay lại đây, nhưng người nhà tám đứa trẻ đó sao có thể đợi được đến lúc đó. Bọn họ chẳng những tới từ sớm, mà còn đến từ sáng sớm lúc trời tờ mờ sáng. MAyy dich
Chỉ là không có ai dám tự tiện vào Thiệu phủ, nên bọn họ đành phải đợi ở đầu hẻm Hợp Thái.
Lần này, người nhà tám người đều đồng loạt chờ đợi
Một đám người hai mặt nhìn nhau, cảnh tượng này có chút xấu hổ.
Có điều nghĩ đến việc những người có mặt ở đây ai cũng có khả năng trở thành sư huynh đệ muội của mình, tất cả mọi người lại bắt đầu khách khí trò chuyện.
Sau đó, tám gia đình tìm một chỗ tán gẫu.
Nói là nói tán gẫu, nhưng thật ra mọi người đều lơ đãng. Bất luận như thế nào, thông thường quá trình chờ đợi kết quả đều vô cùng căng thẳng và dày vò.
Bữa trưa, bọn họ chỉ mua tạm hai cái bánh bao hay màn thầu để lấp đầy cái bụng. Mặc dù bây giờ bọn họ chẳng có tâm trạng ăn uông, nhưng lát nữa vào Thiệu phủ mà bụng lại đột nhiên réo lên thì sẽ để lại ấn tượng không tốt với Thiệu đại nhân.
Ăn xong cơm trưa, gia đình của tám đứa bé đồng loạt đi về phía Thiệu phủ.
Người ở trên đường kinh ngạc nhìn bọn họ, mẹ chồng của Du tẩu tử liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ, nhìn thấy người nhà tám người này, bà không kiềm chế được bĩu môi một cái.
Hôm qua bà còn tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ A Cát nhà bà thế mà lại không được chọn.
May là bà không làm trò khoác lác trước mặt những người đó, nếu không lại bị vả mặt, thế thì quá đau.
Tối hôm qua lúc con dâu trở về, biết bà ta dẫn A Cát đi tham gia khảo hạch, còn dám nổi giận với bà ta. Không phải do bà ta muốn tốt cho A Cát sao? Con trai của mình mà mình không đau lòng.