Chương 1078: Hắn là tên ngốc
Tiếng bàn tán phía dưới rất lớn, Thiệu Thanh Viễn không để tâm, tiếp tục nhìn danh sách trong tay, gọi tên người thứ ba.
“Lỗ Huyên.”
Một cậu bé khoảng năm tuổi được bà dẫn ra, nhưng bản thân Lỗ Huyên lại chẳng có phản ứng gì, trên gương mặt cũng không thể hiện tí cảm xúc nào.
Sau khi thằng bé được gọi tên, tiếng xì xào bàn tán ở phía dưới càng ồn ào hơn nữa.
“Lỗ Huyên này chính là tên ngốc, quả nhiên, ba người này chắc chắn bị loại. Ta đã bảo mà, mấy người này còn không biết tự lượng sức mình, rõ ràng bản thân không phù hợp yêu cầu, lại còn một hai phải đến đây xem náo nhiệt làm lãng phí thời gian của Thiệu đại nhân, khiến đại nhân nổi giận.”
Sau đó, Thiệu Thanh Viễn lại liên tiếp gọi thêm mấy cái tên.
Tổng cộng có tám người, hoặc là đứng một mình, hoặc là được người nhà dắt sang đứng bên trái.
Người nhà tám người này thấp thỏm không yên, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. MAyy dich
Bọn họ cũng nghe thấy tiếng những người đó bàn tán, nên trong lòng đang cực kỳ bất an lo lắng.
Thiệu Thanh Viễn thu hồi danh sách, ngước mắt nhìn về phía những người còn lại, nói: “Khảo hạch sơ bộ đã kết thúc, tám người đứng ở bên trái đều là những người đã thông qua khảo hạch. Các ngươi ở lại một chút, lát nữa sẽ tiếp tục tiến hành khảo hạch vòng thứ hai, cuối cùng sẽ chỉ giữ lại ba người. Những người khác, đều có thể trở về.”
Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức xôn xao.
Người nhà tám người được chọn vốn dĩ còn đang khẩn trương bây giờ lại càng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt không dám tin tưởng.
Cái? Cái gì?
Thiệu đại nhân vừa mới nói cái gì thế?
Những người vừa được gọi là người đã thông qua khảo hạch sao? Sao có thể chứ?
Bọn họ không thể tin được, những người bị loại lại càng cảm thấy khó tin, cả một đám khiếp sợ nhìn về phía tám người kia. Bọn họ cảm thấy nhất định là tai mình xuất hiện ảo giác, hoặc là nghe sót một vài chữ rồi.
Nhưng mà không có, Thiệu Văn lặp lại lời của Thiệu Thanh Viễn một lần nữa, sau đó làm bộ muốn dẫn bọn họ rời đi.
Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại.
Có người không kiềm chế được quát to: “Sao có thể như thế được? Tại sao lại là bọn họ? Dựa vào đâu chứ?”
“Đúng vậy, hài tử nhà chúng ta có thua kém bọn họ ở chỗ nào? Lôi Kỳ kia không phải là con gái sao? Con gái thì làm gì có tiền đồ gì, đằng nào thì cũng chỉ học được mấy năm là đã phải gả chồng.”
Người này vừa dứt lời, thì lập tức thấy Cố Vân Đông được Đồng Thủy Đào đỡ ra ngoài.
Cô đứng yên ở bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, nhìn về phía người phụ nhân vừa mới lên tiếng kia, cười lạnh nói: “Nữ nhân thì làm sao? Không phải ngươi cũng là nữ nhân à? Thế người tồn tại để làm gì, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết.”
Cố Vân Đông nói xong, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Không một ai dám tranh luận với Cố Vân Đông, cô đã muốn chống lưng cho Lôi Kỳ, làm gì có ai dám nói cái gì nữa?
Nhưng dù sao danh ngạch cuối cùng chỉ có ba suất, không ai cam lòng cứ thế bỏ lỡ một cơ hội như vậy.
Mắt thấy không thể công kích Lôi Kỳ, có người quét mắt nhìn về phía một trong số tám người kia, nói: “Nhưng Lỗ Huyên kia, hắn ta chính là một tên ngốc, nói với hắn cái gì hắn cũng không phản ứng lại, Thiệu đại nhân dạy hắn y thuật, hắn cũng không nghe rõ, đến lúc đó, làm Thiệu đại nhân mệt mỏi tức giận thì làm sao?”
Những người khác cũng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, Thiệu đại nhân trăm công ngàn việc, sao có thể hao phí công sức lên trên người hắn được?”
Thiệu Thanh Viễn chưa lên tiếng, bà của Lỗ Huyên đã quay đầu, hung tợn lườm người vừa nói, bà ấy cả giận mắng: “Ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều là đồ ngốc. Cháu ta rất thông mình, chẳng qua thằng bé không muốn nói chuyện với người khác mà thôi. Chúng ta nói cái gì nó đều hiểu hết. Thằng bé giỏi nhất là nhận biết thảo dược. Ngươi mà dám nói cháu trai ta nữa, có tin ta xé nát cái miệng của ngươi ra không?”
Tính tình bà Lỗ khá nóng nảy, cộng thêm lúc nãy Cố Vân Đông ra mặt bảo vệ cho bé gái kia, đã cho bà Lỗ thêm dũng khí, làm cho bà không chút khách khí đáp trả .
Người bị bà mắng trong lòng cực kỳ bự tức, đang định cãi lại.
Thiệu Thanh Viễn lại trầm giọng nói: “Nghe không hiểu những lời ta nói sao? Những người không thông qua có thể rời đi. Ta tuyển đồ đệ còn cần phải thông qua sự đồng ý của các ngươi, chịu đựng sự nghi ngờ của các người chắc?”
Mọi người thầm cả kinh trong lòng, không dám nói gì cả, vội vàng cúi đầu xuống.
Có người trực tiếp lui về phía sau vài bước, thật cẩn thận xoay người bước ra khỏi cửa.
Mai Lâm nắm tay cháu trai nhỏ đi cuối cùng, Cố Vân Đông cho bọn họ một hộp kẹo nhỏ, nhìn Mai Lâm có chút chán nản, cô cười nói: “Các ngươi không cần phải buồn, ai cũng có sở trường riêng, không học y được thì học cái khác. 365 ngành nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, đúng không?”
Mai Lâm gật đầu, rất nhanh hắn đã bắt đầu suy nghĩ về nó.
Hôm nay hắn đến đây là để thử vận may, đại tỷ nói, chỉ cần bọn họ học thêm nhiều kiến thưc, thì sau này càng có thêm nhiều lựa chọn.
Học y là chuyện cực kỳ nghiêm túc, bởi vì những người bệnh đó đều giao mạng sống của mình vào trong tay bọn họ.
Nếu Thiệu đại nhân cảm thấy bọn họ không thích hợp, vậy bọn họ cũng không thể miễn cưỡng.
Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống bây giờ đã tốt hơn trước kia rất rất nhiều lần, hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
Mai Lâm dẫn cháu trai nhỏ rời đi, đình viện đang đông đúc náo nhiệt, trong nháy mắt đã trở nên rộng rãi vắng vẻ.
Đến khi cổng viện đã đóng lại, Thiệu Thanh Viễn mới quay đầu, nhìn về phía tám gia đình vẫn đang đứng ở đây.
“Các ngươi vào đây đi.” MAyy dich
Người nhà tám người nhìn nhau, dường như giờ phút này rốt cuộc bọn họ cũng ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ, thật sự thật sự, đã được chọn.
Lỗ Huyên kéo tay bà, dẫn đầu đuổi theo Thiệu Thanh Viễn.
Những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng nhắm mắt chạy đuổi theo phía sau.
Đến khi Thiệu Thanh Viễn tiến vào đại đường, bọn họ mới nhớ tới những lời Thiệu Thanh Viễn nói ban nãy.
Hắn nói…… Hắn chỉ nhận ba người đồ đệ.
Ở đây có tám người, nói như vậy, còn loại thêm năm người nữa?
Nghĩ đến chuyện này, người nhà tám người lại bắt đầu căng thẳng.
Có điều khi bọn họ tiến vào cửa, tất cả người lớn đều phải đợi ở bên ngoài, chỉ có trẻ con được đi vào.
Thiệu Thanh Viễn ngồi ở sau bàn, trên tay cầm một cuộn tranh, hắn mở cuộn tranh ra trước, mọi người lập tức nhìn thấy một bức……. tranh hình người.
Chỉ là trong bức tranh vẽ này, chỉ có nửa người dưới là mặc quần áo, nửa thân trên thì không.
Đứa nhỏ lớn một chút đã hiểu được, nhìn thấy thì lập tức ngượng ngùng quay đầu đi.
Đứa bé hơn thì vẻ mặt ngây thơ, đối với mấy đứa nó, những ngày hè nắng nóng, chúng nó cũng thường xuyên trần chuồng nghịch nước ở dưới sông.
Thiệu Thanh Viễn quét mắt nhìn một vòng: “Mấy đứa đừng cảm thấy ngượng ngùng. Sau này nếu mấy đứa muốn làm đại phu thì cần hiểu rõ về huyệt vị trên cơ thể con người, nếu không thì không thể xoa bóp hay châm cứu cho người bệnh. Làm đại phu không chỉ có mỗi việc bắt mạch, tối thiểu phải hiểu biết về cấu tạo con người.”
Nghe hắn nói như vậy, đứa bé lớn hơn một chút mới thở ra một hơi, chậm rãi quay đầu lại quan sát.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Đây là tranh vẽ các huyệt vị, ta chỉ tạm thời đánh dấu một vài huyệt vị ở nửa thân trên. Bây giờ các người cầm lấy xem đi, cố gắng ghi nhớ vị trí và tên các huyệt vị. Nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại, có thể ghi nhớ bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu, không nhớ được cũng không sao, không cần phải lo lắng.”
“Vâng.”
Tám người lập tức đồng ý, có điều lại lập tức ngẩn người.
Vẫn là đứa bé lớn tuổi nhất Trịnh Tuyền Thủy do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, đại nhân, ta, ta không biết chữ.”