Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1077 - Chương 1077. Tư Tâm Của Hàn Thị

Chương 1077. Tư tâm của Hàn thị Chương 1077. Tư tâm của Hàn thị

Chương 1077: Tư tâm của Hàn thị

Hàn thị thở hắt ra một hơi, kéo bàn tay nhỏ của nữ nhi, nói: “Phu quân dân phụ là đại phu, tuy chỉ là du y, nhưng y thuật của hắn cũng tạm được, cuộc sống trong nhà cũng khá ổn. Có điều năm ngoái lúc lên núi hái thuốc trị chân cho nhi tử chúng ta, hắn không cẩn thận ngã xuống vách núi, đã….. qua đời rồi.”

Mặc dù lúc nói chuyện nàng không khóc giống như A Kỳ, nhưng tâm trạng cũng có chút giảm sút.

“Nhưng lúc phu quân còn sống, nữ nhi ta thường xuyên đi theo xem hắn làm việc, có vài thứ tuy hắn không chỉ dạy, nhưng chỉ cần con bé nhìn hai lần là có thể nhớ kỹ, phu quân ta nói A Kỳ có thiên phú ở phương diện này. Vốn dĩ hắn cũng muốn đợi A Kỳ lớn một chút sẽ truyền dạy bản lĩnh cho nó, nhưng ai ngờ, chúng ta không thể chờ được đến ngày đó.”

“Ban đầu dân phụ còn nghĩ là sẽ cứ như vậy, không nhờ lại nghe ngóng được tin tức đại nhân muốn thu nhận đệ tử, lại còn không giới hạn nam nữ. Ta nghĩ nếu nữ nhi để lỡ cơ hội như vậy sẽ rất đáng tiếc, cho nên, dân phụ muốn dẫn con bé đến dây thử xem.”

Thiệu Thanh Viễn yên lặng lắng nghe, một lúc lâu sau hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái.

Hắn cười cười, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng: “Chân của đệ đệ con bé bị làm sao vậy? Ta muốn nghe lời nói thật.”

Trong lòng Hàn thị rơi lộp bộp một cái, nụ cười miễn cưỡng trên mặt không thể uy trì nổi nữa.

Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

A Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, mở miệng nói: “Chân của đệ đệ tiểu nữ không cử động được, cha nói lúc hắn sinh ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cha vẫn luôn châm cứu, muốn chữa khỏi bệnh cho hắn, nhưng chưa kịp chữa khỏi bệnh cho đệ đệ, cha đã……”

Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, lại nhìn về phía Hàn thị: “Cho nên ngươi đưa nữ nhi đến đây, là để mượn cơ hội này, muốn ta giúp ngươi chữa khỏi bệnh cho nhi tử?”

Hàn thị ‘Phịch’ một cái quỳ rạp trên mặt đất: “Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội.” MAyy dich

A Kỳ ngơ ngác, nhìn thấy mẫu thân như vậy, cũng gấp gáp quỳ xuống, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

Hàn thị vội vàng ôm lấy cô bé, nhìn Thiệu Thanh Viễn nói: “Đại nhân, dân phụ thừa nhận, đúng là dân phụ có chủ ý này. Dân phụ thật sự không còn cách nào khác, hồi trước khi phu quân còn sống, chúng ta còn có một tia hy vọng. Từ sau khi phu quân ta qua đời, dân phụ đã từng đi tìm đại phu ở những y quán khác, nhưng ai cũng nói là không thể chữa được. Nhi tử ta còn chưa đầy ba tuổi, nếu cả đời nó không thể đi lại được, vậy khổ cho nó quá. Dân phụ biết Thiệu đại nhân là hậu nhân của thần y, y thuật cao minh, nhưng dân phụ cũng biết bản thân mình không có tư cách nhờ Thiệu đại nhân xem bệnh.”

“Sau đó dân phụ nghe nói Thiệu đại nhân muốn thu nhận đồ đệ, nữ nhi cũng có thể được nhận. Dân phụ nghĩ, phu quân khen A Kỳ có thiên phú, nói không chừng con bé sẽ được đại nhân thu nhận. Đến lúc đó, con bé đi theo đại nhân học y, có bản lĩnh rồi cũng có thể chữa khỏi cho đệ đệ. Dân phụ thừa nhận mình có tư tâm riêng, nhưng A Kỳ thật sự thích học y, con bé cũng là một hạt giống tốt, dân phụ cũng không đành lòng mai một, cho nên mới đưa nó đến đây.”

Hàn thị đúng thật là không có biện pháp nào, nàng chỉ là một phụ nhân, bây giờ còn còn dẫn theo một đôi nhi nữ. Nhi tử lại chỉ có thể nằm ở trên giường không đi lại được, cuộc sống trong nhà ngày càng khó khăn.

Đặc biệt có không ít người cảm thấy cô nhi quả phụ bọn họ dễ bắt nạt, thường xuyên đến gây chuyện với bọn họ.

Thậm chí còn có người khuyên nàng bán A Kỳ đi, hoặc là vứt bỏ A Nham, sau đó tái giá.

Hai đứa nhỏ là cục thịt từ người nàng sinh ra, làm sao nàng có thể vứt bỏ hay ném chúng đi. Nhưng cứ nhìn thấy những thân thích ở quê, hàng xóm xung quanh muốn đánh chủ ý lên gia đình mình, nàng lại cảm thấy sợ hãi.

Nàng không có lối thoát nào khác, vất vả lắm mới tóm lấy được một cọng rơm cứu mạng, bất luận như thế nào nàng cũng phải tóm thật chặt.

Hàn thị có chút hối hận, đáng nhẽ vừa rồi nàng nên thẳng thắn thừa nhận tính toán của mình, bây giờ lại để lại ấn tượng dối trá giấu diếm cho Thiệu đại nhân, nói không chừng nữ nhi mình đã được nhìn trúng rồi, vậy mà bởi vì chuyện này mà bị gạt đi.

Nghĩ tới đây, Hàn thị lập tức dập đầu với Thiệu Thanh Viễn: "Đại nhân, là dân phụ nghĩ sai rồi, dân phụ......"

Nhưng nàng còn chưa kịp dập đầu đã bị Thiệu Song đứng ở bên cạnh cản lại.

Thiệu Thanh Viễn như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ta đã hiểu hoàn cảnh của ngươi rồi, ngươi mang nữ nhi ra ngoài đợi tin tức trước đi. Có kết quả, ta sẽ thông báo cho ngươi."

Tay chân Hàn thị như nhũn ra, nhưng vẫn đứng lên, nắm tay A Kỳ chậm rãi đi ra ngoài.

Hai người đứng đợi ngoài cửa, từng cơn gió lạnh quét qua, khiến cơ thể cảm thấy rét buốt, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Thiệu Võ đưa nàng vào trong phòng nghỉ ngơi, người trong phòng thấy các nàng ủ rũ cúi đầu đi vào thì khóe miệng thoáng hiện lên một tia trào phúng.

Vẫn là bà của A Cát đứng dậy, kéo hai người họ ngồi xuống, an ủi mấy câu.

Khảo hạch vẫn được tiếp tiến hành, thời gian tiếp tục trôi qua từng chút.

Cố Vân Đông thấy đệ đệ Mai Hồng, Mai Lâm nắm tay cháu trai bước vào.

Năm nay Mai Lâm mười tuổi, cháu trai năm tuổi.

Thời điểm này một năm trước lúc Cố Vân Đông gặp bọn hắn, trông chúng vẫn còn gầy gò dáng vẻ nhỏ bé suy dinh dưỡng.

Bây giờ hai đứa lớn phổng lên, cả người cũng có tinh thần hơn nhiều, ngay cả tính tình cũng trở nên hoạt bát.

Mai Hồng có công việc ổn định, cộng thêm sau khi thành thân với Bàng thợ mộc, cuộc sống của gia đình bọn họ càng ngày càng tốt.

Mặc dù Cố Vân Đông hi vọng hai đứa nhỏ Mai Lâm có thể thông qua khảo hạch, nhưng tiếc là, không phải ai cũng có thiên phú học y.

Quả thật hai đứa khá thông minh, một năm vừa rồi cũng học được không ít chữ, nhưng vẫn không thể thông qua được vòng phân biệt dược liệu.

Mai Lâm cảm thấy mình không có mấy hi vọng, nên nắm tay cháu trai đi ra ngoài.

Sau đó lại tới người nhà hai công nhân làm việc ở xưởng Cố gia, nhưng thiên phú của bọn họ lại càng có hạn, lúc phân biệt dược liệu rất khó khăn, biểu hiện cũng không tốt.

Đợi đến khi tất cả mọi người khảo hạch xong, Cố Vân Đông ở trong phòng đã ăn xong bữa trưa ngủ được một giấc.

Về phần những người đang đợi ở trong phòng, Thiệu văn mang theo những hạ nhân Thiệu gia phát cơm hộp cho bọn họ.

Cố Vân Đông tỉnh dậy, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đứng ở trong đình Viện thông báo cho mọi người.

“Khảo hạch ngày hôm nay đã kết thúc, trên tay ta đang cầm danh sách. Bây giờ, ta đọc đến tên người nào thì người đó đứng sang bên trái."

Người ở phía dưới nhìn nhau, bắt đầu xì xào nghị luận.

Thiệu Thanh Viễn mắt điếc tai ngơ, giọng của hắn vừa vang lên, những tiếng động huyên náo lập tức im bặt.

"Lôi Kỳ." Cái tên đầu tiên được gọi chính là nữ hài tử duy nhất có mặt ở đây.

Ban đầu Lôi kỳ chưa kịp phản ứng lại, ngày thường tất cả mọi người đều gọi cô bé là A Kỳ, hiếm có người nào gọi tên đầy đủ của cô bé.

Hàn thị sửng sốt một chút, sau đó nắm tay cô bé đứng sang bên trái. MAyy dich

Chỉ là trong lòng lại cực kỳ bất an lo lắng.

Mọi người thấy thế, khẽ cười cợt: "Chẳng lẽ là gặp xui xẻo rồi sao?"

"Có lẽ là vậy."

Thiệu Thanh Viễn bắt đầu gọi cái tên thứ hai: "Trịnh Tuyền Thủy."

Vừa dứt lời, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi sửng sốt trong giây lát, rất nhanh cũng bước ra ngoài.

Mọi người thấy thế, càng thêm xác định chắc chắn những người tên bị gọi tên sẽ không được chọn.

Lúc trước bọn họ cũng từng chế giễu Trịnh Tuyền Thủy đủ kiểu, bọn họ cảm thấy hắn đã lớn tuổi như thế rồi, còn có mặt mũi cạnh tranh với những đứa bé ở đây. Ai mà chả biết thu nhận đồ đệ thì nên chọn người nhỏ tuổi sẽ thích hợp hơn chứ? Lớn tuổi như thế rồi chắc chắn tiếp thu mọi thứ sẽ chậm hơn.

Quả nhiên, Trịnh Tuyền Thủy và bé gái kia chắc chắc sẽ bị loại?

Bình Luận (0)
Comment