Chương 1076: Nàng sùng bái tiểu thư.
Tuy trong căn phòng đó người nói xấu cũng không ít, nhưng cũng có không ít người không mở miệng, không thể vì một số người mà đánh đồng tất cả.
Đồng Thủy Đào thở dài một hơi, nhưng nàng vẫn đi đến phòng của những đứa trẻ khác chia kẹo, cuối cùng mới quay về gian phòng đó.
Đợi sau khi phát xong kẹo, vừa đúng lúc nhìn thấy Thiệu Văn dẫn hai mẹ con cô bé đó đến chiếc bàn trước mặt Thiệu Toàn.
Đồng Thủy Đào nhanh chóng đi vào trong nhà lớn đứng đằng sau lưng Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông liếc nhìn nàng, thấy giữa lông mày nàng có điều đó khác lạ, kỳ lạ hỏi: "Làm sao vậy? Đã gặp chuyện gì sao?"
Đồng Thủy Đào ở trước mặt Cố Vân Đông luôn không giấu nổi tâm trạng, có gì thì nói đấy.
Nàng kể lại chuyện đã xảy ra với hai mẹ con họ, lòng đầy căm phẫn nói ra: "Những người kia có chút quá đáng, nữ giới thì sao chứ? Mình cũng là nữ, lại còn ở đó ghét bỏ nữ tử, không biết trong đầu nghĩ gì nữa."
Nếu như là trước kia, suy nghĩ của Đồng Thủy Đào cũng giống với những người đó.
Nhưng từ khi đi theo Cố Vân Đông, nàng theo dõi cô từ đôi bàn tay trắng đến bây giờ trở thành người có giá trị hơn vạn người, năng lực gia tăng địa vị quyền lực. Đồng Thủy Đào cảm thấy nam nhân có thể làm được gì chứ? Còn không bằng năng lực của tiểu thư nhà nàng.
Những kẻ xem thường nữ tử, đến mà xem thiểu thư nhà nàng, đây chính là thần tượng của nàng. MAyy dich
Cố Vân Đông nghe nàng nói xong thì bật cười: "Đôi khi, xem thường nữ nhân nhất, ngược lại là nữ nhân. Càng bị chèn ép, quay lại đè ép người khác càng thêm kịch liệt."
Đồng Thủy Đào có chút tán đồng gật đầu, nàng nhìn thấy không ít người, khi còn trẻ bị mẹ chồng hành hạ, cuối cùng chính mình làm mẹ chồng, hành hạ con dâu thậm chí còn tồi tệ hơn.
Trước đó ngươi đã từng chịu khổ, cũng phải hoàn trả cho những người khác. Như thể như vậy mới công bằng.
Cố Vân Đông cười nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta cũng không có cách nào khiến mọi người thay đổi chuyện này, nhưng cũng có thể thay đổi một số ít người, đúng không?"
"Đúng." Đồng Thủy Đào đã vui vẻ trở lại.
Giống như những tiểu nhị là nữ ở Tân Minh Các, giống như những nữ nhân trong các phân xưởng, còn một số người làm việc với cô, cùng những hạ nhân trong quý phủ. Mọi người đều có một công việc riêng, địa vị trong nhà càng ngày càng cao.
Loại hiện tượng này, đôi khi cũng ảnh hưởng tới những người xung quanh nàng, thời gian dần trôi qua, sẽ có càng ngày càng nhiều người giống các nàng.
Mặc dù tiểu thư không trắng trợn tuyên truyền hay thuyết phục người khác thay đổi suy nghĩ.
Nhưng thật ra đã bất tri bất giác thay đổi một cách tinh tế đến người khác, khiến cho mọi người thấy được điểm tốt, về sau hiện tượng này sẽ càng ngày càng phổ biến.
Cứ như vậy nàng càng ngày càng sùng bái tiểu thư hơn.
Sự chú ý của Cố Vân Đông đã rơi vào bên ngoài bình phong, cô ngước lên hỏi: "Là hai người đó sao?"
Đồng Thủy Đào nhìn theo tầm mắt của cô, gật đầu: "Đúng chính là bọn họ."
Cố Vân Đông không nói nữa, chỉ chuyên tâm nhìn hai mẹ con bọn họ.
Hai người đã đăng ký xong ở chỗ Thiệu Văn, lúc này người mẹ bị ngăn lại đứng bên cạnh, nữ nhi lập tức ngồi vào chiếc ghế đối diện Khương Bảo.
Khương Bảo có chút bất ngờ nhìn cô bé trước mắt, đã lâu như vậy đây là bé gái đầu tiên.
Nụ cười của hắn càng thêm hiền lành và sáng lạn hơn so với trước đó: "Ngươi là A Kỳ đúng không? Năm nay bốn tuổi?"
A kỳ gật đầu, có chút lo lắng nắm chặt đôi tay nhỏ của mình:"Ta là A Kỳ."
Khương Bảo gật đầu: “Không cần phải sợ, ta chỉ hỏi mấy vấn đề thôi, ngươi biết thì trả lời, không cũng không sao.”
“Được.” A Kỳ nuốt nước miếng, quay đầu nhìn thoáng qua mẹ mình.
Hàn thị nhìn nàng cười cười, A Kỳ cũng không nhịn được nở nụ cười, ánh mắt kiên định hơn nhiều.
Khương Bảo lại đặt một túi dược liệu trước mặt cô bé, nói cô bé phân chia theo từng lọai.
A Kỳ cúi đầu, khuôn mặt dần trở nên tập chung, chẳng bao lâu sau đã phân chia xong dược liệu.
Khương Bảo thấy vậy thì thầm kinh hãi.
Nữ hài này chẳng những phân chia chính xác, hơn nữa còn rất có quy luật, càng quan trọng hơn chính là, cô bé là người tốn ít thời gian nhất trong số tất cả những người phía trước.
Khương Bảo thầm gật đầu, sau đó lấy ra một quyển sách trong ngăn kéo và ba cây thuốc trong giỏ thuốc đặt bên cạnh.
Cố Vân Đông ngồi sau bình phong khẽ nhướn mày. Ban nãy A Cát nhiều nhất chỉ phải xem hai trang giấy, hai cây thuốc và phân biệt dược liệu.
Đến lượt A Kỳ thì lại biến thành một quyển sách, mặc dù quyển sách này không dày lắm, nhưng đúng là độ khó đã tăng lên một bậc.
Khương Bảo đẩy quyển sách và dược liệu đến trước mặt A Kỳ, A Kỳ ngẩn người, sau đó bắt đầu lật giở quyển sách.
Động tác của cô bé vẫn nhanh nhẹn như cũ, rất nhanh cô bé đã tìm được chính xác dược liệu.
Khóe miệng Khương Bảo mang theo ý cười, hỏi: “Ngươi đã biết những dược liệu này từ trước rồi sao?”
A Kỳ lắc đầu: “Ta không biết.”
“Vậy sao ngươi có thể phân chia chúng nhanh như vậy? Giống như hai cái cây này, hình dáng chúng rất giống nhau, làm cách nào mà ngươi vừa nhìn đã có thể nhận ra?”
A Kỳ khẽ siết chặt bàn tay nhỏ của mình, nói: “Ta thấy phiến lá hai loại này không giống nhau, trên phiến lá này có những chấm nhỏ.” MAyy dich
Hai mắt Khương Bảo sáng lên, những chấm nhỏ này cũng chỉ có vài cái, dường như cô bé chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, ánh mắt thật sự rất sắc bén.
Hắn cười cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, thì thầm mấy câu.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, Khương Bảo lập tức quay lại, dẫn theo A Kỳ đi gặp Thiệu Thanh Viễn.
“Chủ nhân chúng ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi cứ trả lời đúng sự thật là được, không cần phải căng thẳng.”
“Dạ.” A Kỳ ngơ ngác, chân tay có chút luống cuống đứng ở trước mặt Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn không phải Khương Bảo, gương mặt không hề nở một nụ cười nào, chỉ khẽ gật đầu với A Kỳ, rồi hỏi: “Ngươi từng học y rồi ư?”
A Kỳ lắc đầu, ngay sau đó lại gật đầu.
Thiệu Thanh Viễn: “Là sao?”
“Trước, trước kia cha tiểu nữ là đại phu, tiểu nữ từng nhìn thấy cha châm cứu cho đệ đệ, tiểu nữ cũng từng giúp cha mình phơi dược liệu.”
“Trước kia cha ngươi là đại phu? Vậy hiện tại thì sao?”
“Hiện tại, hiện tại, hiện tại……” A Kỳ ngập ngừng lên tiếng, sau đó lại đột nhiên trở nên buồn bã, rồi bắt đầu nghẹn ngào, đôi tay nhỏ bé dùng sức lau khuôn mặt nhỏ của mình, cô bé muốn kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, không thể khống chế được, ngược lại còn lau mặt đến đỏ bừng.
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Hàn thị đứng ở ngoài cửa thấy thế thì không khỏi bối rối, mấy lần định nhấc chân bước vào trong, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Thiệu Thanh Viễn chỉ đành gật đầu với Thiệu Song, hắn lập tức đi qua, kêu Hàn thị đi vào trong.
Hàn thị vội vàng chạy đến bồi tội với Thiệu Thanh Viễn, nhỏ giọng dỗ dành nữ nhi mình.
A Kỳ từ từ ngừng nghẹn ngào: “Xin, xin lỗi, tiểu nữ không khóc, tiểu nữ nhất định không khóc. Tiểu nữ không phải đồ mít ướt, tiểu nữ rất dũng cảm, ta……”
Cô bé nhanh chóng ngậm miệng lại, nếu cô bé nói thêm gì nữa, có khi lại không thể khống chế được.
Thiệu Thanh Viễn khẽ ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Hàn thị: “Ngươi tới nói đi.”