Chương 1075: Chia kẹo.
Tựa như Thiệu Thanh Viễn tuy lạnh lùng không thích cùng người khác nói chuyện.
Nhưng khi hắn bắt mạch cho người khác, châm cứu thậm chí là lên núi hái thuốc, điều chế pha thuốc. Đều làm vô cùng cẩn thận, kiên nhẫn, rất ổn định và cực kỳ chi tiết.
Tính cách của A Cát có chút vội vàng, hơn nữa vừa rồi phân biệt dược liệu tốn rất nhiều thời gian, và chỉ nhìn ra một cây.
Đông Thuỷ Đào nghe vậy thì thở dài: "A Cát đúng là tính cách có hơi vội vàng, có chút giống Du tẩu tử."
Cố Vân Đông liếc nhìn nàng: "Được rồi, ta thấy những đứa trẻ này cũng đã đợi lâu, khó tránh khỏi nôn nóng. Ngươi đi lấy một chút kẹo cho bọn họ ăn chút gì ngọt ngọt."
"Dạ, tiểu thư."
Đồng Thủy Đào cầm lấy hũ kẹo, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đi đến gian phòng chờ.
Nàng đi đến phòng đã thi khảo xong trước, đầu tiên đi đến trước mặt A Cát đưa cho cậu bé một viên kẹo, còn đưa tay ra xoa đầu cậu bé: "Ăn đi."
"Cảm ơn Thủy Đào tỷ tỷ "
Những người khác trong phòng ngạc nhiên nhìn A Cát, trong ánh mắt hiện ra vẻ ghen tỵ.
Nhưng ngay sau đó Đồng Thủy Đào đã chia cho mỗi người một viên kẹo, rồi mới ôm lấy hũ kẹo đi ra.
Vừa đi ra đến cửa phòng thì đằng sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: "A Cát, hai người quen biết cô nương đó sao? Vậy có phải là chắc chắn A Cát ngươi sẽ được tuyển không?"
Bà A Cát cũng nghĩ rằng A Cát sẽ được chọn, vừa rồi bà ấy đi vào cửa cũng đã nghe ngóng một chút, phía trước có hơn mười người, toàn bộ mọi người đã phân xong dược liệu, chỉ có cháu trai bà làm thêm một phần.
Vậy nhất định là trúng tuyển rồi? Nếu không thì tại sao lại không giống với người khác chứ?
Nhưng bà Cát vẫn rất trầm ổn, bà đã từng nghe con dâu nói qua, Thiệu gia không thích những người ngạo mạn không có quy tắc. Cho nên vào lúc chưa nắm chắc mọi chuyện, nên khiêm tốn một chút. Ngàn vạn lần không được đắc ý mà quên mất hình tượng. Bằng không rất dễ làm mọi chuyện đổ vỡ. MAyy dich
Cho nên khi bà Cát nghe được người bên cạnh hỏi nhanh chóng lắc đầu nói: "Không có, không có, A Cát nhà ta vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện. Ta cũng chỉ dẫn thằng bé đến đây thử một chút, Thiệu đại nhân rất nghiêm khắc trong việc chọn người. Tuy bọn ta là hàng xóm, mẫu thân của A Cát làm tiểu nhị trong trà các. Nhưng Thiệu đại nhân chắc chắc chắn sẽ không bởi vì chút giao tình như vậy mà cho bọn ta đi cửa sau đâu. Ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta đều như nhau, công bằng công chính so tài thôi."
Trong phòng mọi người ai cũng kinh ngạc nhìn nhau, hoá ra mẫu thân A Cát lại là tiểu nhị của Tân Minh Các.
Lập tức lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngoài cửa Đồng Thủy Đào vừa mới đi ra không nhịn được mà giật khoé miệng, không thể tin được là mẹ chồng Du tẩu tử rất biết cách nói chuyện đấy.
Nàng cười cười, đi đến mấy gian phòng của những người chưa thi.
Ai ngờ vừa đi đến cửa phòng, chợt nghe thấy bên trong có tiếng la hét ầm ỹ.
"Ta nói các ngươi đúng là không hiểu chuyện, không nhìn thấy những người đến đây đều là bé trai hoặc thiếu niên sao? Ngươi dẫn theo nữ nhi của của ngươi đến đây làm gì? Sao Thiệu đại nhân có thể nhận làm đồ đệ chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, nữ nhi thì tương lai gả cho người khác đổi chút hồi môn là được rồi, còn muốn cho nó đến học y thuật sao? Đúng là ăn no rỗi việc."
Đồng Thủy Đào nhíu mày, nàng còn chưa tiến vào nhưng nghe được những lời này ít nhiều cũng đoán được tình huống bên trong như thế nào.
Những người này sao vậy? Bé gái duy nhất đến đây, bọn hắn còn muốn đuổi đi sao?
Nếu các ngươi thực sự tin tưởng là con trai mình sẽ được tuyển chọn thì sợ gì chứ?
Đồng Thủy Đào đang định bước vào, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của mẹ cô bé: "Thế nhưng nữ nhi của ta biết không ít dược liệu, hơn nữa, hơn nữa Thiệu đại nhân còn nói cho dù là nam hay nữ đều có thể tham gia."
"Đó chỉ là nói thế thôi, ngươi tưởng thật sao? Ngươi cứ chờ mà xem, đến lúc đó chắc chắn nữ nhi của ngươi sẽ bị loại đầu tiên. Ngoảnh lại nhìn đúng là mất mặt."
"Nàng ta vẫn còn có suy nghĩ viển vông, nằm mơ giữa ban ngày kìa hahaha."
Trong phòng ngập tràn những tiếng cười giễu cợt, người mẹ cũng không nói nữa.
Đồng Thủy Đào nhìn qua khe cửa sổ lại nhìn thấy cô bé có vẻ muốn lên tiếng, chỉ là bị mẹ mình che miệng lại.
Những người trong đó vẫn cười hi hi ha ha. Đồng Thủy Đào cười nhạo một tiếng rồi đi vào trong.
Nàng vừa đi vào cửa, âm thanh trong phòng đều im bặt, tất cả mọi người đều ngước lên nhìn Đồng Thủy Đào.
Đồng Thủy Đào liếc nhìn một vòng xung quanh phòng rồi đi đến trước mặt hai mẹ con đầu tiên.
Những người khác thấy vậy thì bắt đầu xì xào: "Các ngươi xem đi, có phải là người đầu tiên bị đuổi không."
"Thật là buồn cười, còn có người thật sự dẫn nữ nhi đến đây, cũng không lường xem sức lực mình thế nào." MAyy dich
"Thiệu đại nhân lại còn là cháu trai của thần y, thần y cũng chưa từng nhận đồ đệ nữ, Thiệu đại nhân chắc chắn cũng vậy."
"Có trò hay để xem rồi."
Tai Đồng Thủy Đào rất thính, lời nói của những người đó người bình thường hầu như không thể nghe được, vậy mà nàng lại nghe thấy hết.
Nàng có chút tức giận, những người này thật sự làm cho người ta tức giận.
Nàng dừng lại trước mặt hai mẹ con, hai người ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cũng xuất hiện một chút lo lắng, thậm chí còn có chút như thể đang khẩn cầu.
Đồng Thủy Đào có chút yếu lòng, lấy kẹo lần lượt đưa ra.
Nàng cười nói với hai người: "Tiếp đến là tới lượt hai mẹ con rồi, ra phòng bên ngoài đợi đi."
Hai người sững sờ, đôi mắt hai mẹ con chợt sáng lên, đến kẹo cũng không kịp cầm, vội vàng đứng dậy cúi đầu với Đồng Thủy Đào: "Cảm ơn cô nương, cảm tạ cô nương."
"Ngươi không cần cảm ơn ta, nếu như Thiệu gia đã nói là không phân biệt nam nữ, vậy chắc chắn không phân biệt. Đã nói sẽ giữ lời. Tiếc là lần này đến đây chỉ có các ngươi, những người khác đều có lý do không thể đến. Các ngươi có can đảm đến đây đã rất giỏi rồi." Nói xong nàng quay đầu qua hướng khác liếc nhìn những người trong phòng.
Những người khác có chút chột dạ nhanh chóng cúi đầu xuống.
Bọn họ đâu ngờ rằng, đại nha hoàn ở bên cạnh Vĩnh Gia quận chúa lại ủng hộ hai mẹ con này.
Đồng Thủy Đào thấy vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng trong lòng, lúc này mới quay ra nói với người mẹ: "Cho dù kết quả như thế nào, phải xem tài năng của nữ nhi ngươi, chúc các ngươi may mắn."
"Cảm ơn."
Hai mẹ con vốn có chút lo sợ, muốn rút lui nhưng bởi vì lời nói của Đồng Thủy Đào mà đột nhiên có thêm dũng khí.
Không sao, chỉ là thử một lần mà thôi.
Vượt qua được thì đương nhiên tốt, nếu không qua sẽ nghĩ cách khác.
Đồng Thủy Đào rời đi, hai mẹ con họ cũng đứng dậy bước ra cửa.
Họ nhìn thấy Đồng Thủy Đào đi đến trước mặt Thiệu Văn nói gì đó, Thiệu Văn vốn định dẫn người bên cạnh đi vào nhà lớn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía họ gật đầu rồi rời đi.
Vị mẫu thân đó biết rõ, vốn còn chưa đến lượt bọn họ, vị cô nương này đã tạo điều kiện cho bọn họ.
Đồng Thủy Đào quay qua nhìn bọn họ cười cười, dơ ngón cái lên rồi đi.
Chỉ là đợi sau khi nàng rời đi nhìn kẹo trên tay mới phản ứng lại, nàng đã quên chia cho những đứa trẻ khác.