Chương 1074: Nội dung khảo hạch
Cố Vân Đông nhíu mày, không nói gì thêm.
Đúng lúc này, Thiệu Văn ở cửa bên kia dẫn theo hai mẹ con đầu tiên tới đây.
Xuyên qua khe hở bình phong nhìn qua, đứa nhỏ kia tầm bảy tuổi, đại khái hơi lớn tuổi một chút, cho nên coi như là giữ được bình tĩnh, nhưng hắn nắm tay mẹ vô cùng chặt, giống như mẹ hắn có thể cho hắn thêm động lực.
Hai người được đưa đến trước bàn Thiệu Toàn, Thiệu Toàn ngẩng đầu đánh giá hai người, sau đó cầm giấy bút hỏi: “Tên họ, tuổi, địa chỉ, biết chữ không, có tiếp xúc qua y thuật và dược liệu hay không?”
Người phụ nữ nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Con trai ta tên là Thạch Đầu, năm nay bảy tuổi, sống ở hẻm Phong Ngõa bên kia. Không, không biết chữ, tiểu ca này, nhất định phải biết chữ sao? Ngài không biết, nhà của chúng ta nghèo, không thể đọc sách, làm sao có điều kiện biết chữ? Nhưng ngài yên tâm, con trai ta rất thông minh, chỉ cần dạy nó, nó nhất định sẽ học rất nhanh, ngài……” MAyy dich
Thiệu Toàn giơ tay lên: “Tẩu tử này, ngươi cứ trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, những chuyện dư thừa khác không cần phải nói.”
Người phụ nữ kia hơi nhíu mày, thì thầm trong miệng hai câu, nhưng khóe mắt lại liếc thấy Thiệu Thanh Viễn bên trong đại sảnh, cuối cùng không dám nói gì thêm, chỉ có thể trả lời câu hỏi tiếp theo của Thiệu Toàn: “Thạch Đầu đã tiếp xúc với dược liệu, tháng trước nó còn sinh bệnh, kê vài thang thuốc phong hàn.”
Thiệu Toàn: “……” Cái gọi là tiếp xúc với dược liệu? Chỉ có thế này??
Cố Vân Đông phía sau bình phong cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng, những người này thật sự quá tài năng, cái này cũng có thể liên hệ được.
Thiệu Toàn âm thầm thở dài, ghi lại những thông tin do người phụ nữ kia cung cấp.
Sau đó bảo Thiệu Song dẫn đứa nhỏ tên Thạch Đầu đến trước bàn Khương Bảo, người phụ nữ muốn đi theo nhưng bị Thiệu Toàn ngăn lại: “Ngươi đứng ở bên kia là được, chúng ta muốn kiểm tra đứa nhỏ, người lớn không tiện đi theo.”
Người phụ nữ há miệng thở dốc, chỉ có thể từ bỏ, nhưng ánh mắt vẫn vững vàng tập trung trên người con trai nhà mình.
Thiệu Song lại cúi đầu, bắt đầu nhìn về phía hai mẹ con tiếp theo được Thiệu Văn dẫn vào, bắt đầu hỏi những vấn đề tương tự, sau đó ghi đáp án lên giấy.
Trong phòng, trên bàn trước mặt Khương Bảo đặt một gói thuốc, gói thuốc kia được mở ra.
Hắn chỉ vào dược liệu, nói với Thạch Đầu: “Ngươi nhìn những dược liệu này, sau đó phân loại mấy dược liệu này ra. Bắt đầu đi.”
Thạch Đầu sửng sốt, trên mặt hiện lên tia mờ mịt, hắn xoay đầu, muốn nhìn mẫu thân ngoài cửa.
Nhưng góc độ này lại có chút lệch, hắn không nhìn thấy.
Khương Bảo tươi cười, lấy thái độ hiền lành đối mặt với khách hàng, nói với Thạch Đầu: “Không cần khẩn trương, ngươi nhìn kỹ là được, có thể tìm ra được mấy loại thì cứ tìm, sai cũng không sao.”
Thạch Đầu hít sâu một hơi, có chút khẩn trương vươn bàn tay nhỏ, nhìn dược liệu trên bàn, thật cẩn thận phân ra.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu: “Ta, ta xong rồi.”
Khương Bảo nhìn thoáng qua, còn hai loại vẫn lẫn với nhau.
Trong lòng hắn hiểu rõ, gật đầu cười nói: “Được rồi, vậy ngươi và mẹ ngươi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
“Chỉ như vậy sao?” MAyy dich
“Đúng vậy, chỉ như vậy thôi.”
Thạch Đầu gật đầu, có chút hoảng hốt đi ra cửa.
Mẹ hắn vội vàng đón hắn, nắm tay hắn hỏi: “Thế nào, thế nào? Bọn họ nói như thế nào, có nói muốn nhận con làm đồ đệ không?”
Thạch Đầu lắc đầu: “Con không biết, ngài ấy nói con về phòng nghỉ ngơi trước.”
Người phụ nữ kia nhíu mày, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Thiệu Song dẫn một đứa trẻ khác vào cửa, nàng vội vàng duỗi tay muốn ngăn cản hắn.
Hắn bước đi hai bước rồi dừng lại: "Vị tẩu tử này, xin hãy tuân thủ quy tắc, bây giờ đi nghỉ ngơi trước, đến lúc có kết quả ta sẽ thông báo cho ngươi. Nếu như bây giờ ngươi ngăn cản ta, làm chậm trễ việc sát hạch, vậy chỉ có thể trực tiếp mời mọi người đi về."
Sắc mặt phụ nhân thay đổi, vội vàng buông tay ra, sau đó đứng nép vào bên cạnh, cùng Thiệu Võ đi đến một căn phòng khác.
Trong căn phòng đó không có ai, bây giờ chỉ có hai mẹ con hắn, sau khi sát hạch mới có thể vào.
Khương Bảo nhặt dược liệu trước mặt hoà trộn vào nhau, trước mặt là thí sinh thứ hai.
Cứ thi như vậy hơn mười người, cuối cùng đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Là nhi tử của Du tẩu tử?
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào ở đằng sau tấm màn nhìn nhau một cái, người dẫn nhi tử A Cát của Du tẩu tử đến là mẹ chồng của nàng.
Mẹ chồng nàng nhìn thấy Thiệu Toàn, còn muốn nói thêm hai câu.
Dù gì cũng là hàng xóm của Thiệu phủ, ít nhiều đã biết được tính cách ngày thường của bọn họ. Biết rõ lúc này lôi kéo nói chuyện chỉ có thể biến khéo thành vụng, cho nên đã nhanh chóng ngậm miệng lại không nói.
Trái lại A Cát thường xuyên ở trong hẻm chơi đùa, Du tẩu tử đã dẫn hắn qua chào hỏi Thiệu gia. Đứa trẻ này tâm tư không quá phức tạp, hơn nữa năm nay đã hơn mười bốn tuổi, là lứa tuổi vô cùng khoẻ mạnh lanh lợi, dám nói dám làm.
Vì vậy vào lúc Thiệu Toàn đặt câu hỏi, không cần bà hắn mở miệng hắn đã tự mình trả lời.
Thiệu Toàn không nhịn được mà cười rộ lên, gật đầu nói: "Ngươi đã từng tiếp xúc với dược liệu chưa?"
"Đương nhiên rồi." A Cát đã tính trước: "Đây là cây kim ngân và cây thược dược đều có thể làm thuốc. Nhà của ta đã từng phơi nắng dùng."
Thiệu Toàn gật gật đầu: "Ừ nói đúng lắm, vậy bây giờ người đi vào trong cùng Thiệu Song, tiếp tục trả lời câu hỏi, để cho ta xem bản lĩnh của ngươi."
A Cát gật đầu, lanh lợi đi vào bên trong, cũng không cần nắm tay bà nội.
Khương Bảo đã thay một túi dược liệu khác đặt ở trước mắt A Cát.
A Cát nghiêng đầu, người hắn hơi thấp, Khương bảo đã lấy cho hắn một chiếc ghế để thằng bé ngồi lên nhìn.
Những người phía trước ít nhiều cũng lẫn lộn một hai loại với nhau, nhưng A Cát tuổi nhỏ tuổi nhất lại có thể phân ra hết.
Khương Bảo gật đầu, cất dược liệu xong lấy ra hai tờ giấy, đặt trước mắt hắn.
Những dược liệu được vẽ trên giấy đều rất sống động.
"Ngươi hãy xem bức vẽ này, sau đó." Khương Bảo nói rồi cầm hai loại dược liệu thật. "Nhìn hai cây dược liệu này, xem loại nào được vẽ trên giấy, chỉ ra cho ta xem."
A Cát căng mắt nhìn, chăm chú nhìn một cách tỉ mỉ.
Chỉ là cậu bé có chút nôn nóng. Một lúc sau đã dụi dụi con mắt, có chút không nhìn nổi nữa.
Khương Bảo đã hiểu rồi, A Cát chỉ ra được một cây.
Khương Bảo cười cười vuốt lên đầu cậu bé: "Tốt lắm, ta biết rồi, ngươi ra phòng nghỉ ngơi cùng bà nội trước đi."
"Dạ."
A Cát từ trên ghế xuống, dắt tay bà nội đi ra ngoài.
Đồng Thủy Đào nhìn thấy bóng lưng của họ đã đi xa, nhỏ giọng hỏi Cố Vân Đông: "Tiểu thư cảm thấy, họ có hy vọng cao không?"
Cố Vân Đông lắc đầu.
Đồng Thủy Đào kinh ngạc: "Tại sao vậy? Những đứa trẻ đến trước mặt Khương Bảo đều chỉ phân dược liệu rồi cho đi. A Cát đã qua đến bước thứ hai xem tranh phân biệt dược liệu. Tại sao lại không có hy vọng lớn chứ."
"Thiếu kiên nhẫn." Làm đại phu, có thể y thuật không cao, có thể tính cách không vui vẻ, nhưng nhất định phải tĩnh được tâm.
Nếu như quá hấp tấp vội vàng, rất dễ dẫn đến xem sai bệnh, hại người hại mình.