Chương 1088: Gian phòng.
Một nhà ba người Hàn thị vừa đến vẫn chưa quen, vì vậy có chút cẩn trọng.
Bọn họ đi theo Cố Vân Đông đến hậu viện, cũng không dám nhìn đông nhìn tây, cho đến khi dừng lại trước sân nhỏ mới giật mình.
Hàn thị có chút kinh ngạc: "Quận chúa, chỗ này để cho bọn ta ở sao?"
"Đúng." Cố Vân Đông gật đầu: "Các ngươi tạm thời ở lại đây, ở bên cạnh là cô nương họ Lục, ban ngày làm việc tại trà các, buổi tối trở về sẽ ở lại đây. Nhà của chúng ta người làm không nhiều lắm, cho nên các ngươi muốn làm gì thì phải tự mình động tay, có gì không hiểu có thể hỏi những người khác trong phủ. Không cần sợ, bọn họ sẽ nói cho các ngươi."
"Ôi chao, ta đã biết, làm phiền quận chúa rồi." Hàn thị nhanh chóng gật đầu, nàng ở đây ăn ở miễn phí đã vô cùng áy náy, làm sao còn có thể đi sai khiến người làm trong phủ chứ? Nàng sẽ cố gắng giúp đỡ mọi người làm việc.
"Vậy các ngươi xem xem còn thiếu gì cứ việc nói."
"Không thiếu, không thiếu." Sân viện tốt như vậy lại còn mới được sửa sang lại, cần dùng đến những gì quận chúa chắc chắn đã nghĩ hết rồi. Đồ vật ở trong phòng này sợ là còn đầy đủ hơn ở nhà rồi, vậy thiếu gì chứ?
Cố Vân Đông dẫn đầu đi vào, Hàn thị cũng vội đi theo.
Trong viện này có hai phòng trái phải, chính giữa còn có một gian nhà chính nhỏ. Gian phòng bên trái để cô nương dùng, màn phủ là màu phấn trắng, dưới bệ cửa sổ còn có bàn trang điểm, bên giường có tủ quần áo, phía sau là một bình phong.
Gian phòng kia chắc hẳn là chuẩn bị cho Lôi Kỳ.
Hàn thị nhìn thấy không nhịn được mà nuốt nước bọt, căn phòng tinh tế giống như phòng của tiểu thư khuê các ở gia đình giàu có. So với nhà họ đúng là một trời một vực. MAyy dich
Nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, nữ nhi lại có một ngày có thể ở trong gian phòng như vậy.
Cố Vân Đông nhìn Lôi Kỳ đang mở to hai mắt nhìn, cười nói: " Thế nào? Có thích gian phòng đó không?"
Lôi Kỳ chớp chớp mắt nhìn Cố Vân Đông, ra sức gật đầu: "Thật sự rất đẹp."
"Thích là được rồi." Cố Vân Đông vuốt đầu nàng, ngẩng đầu nói với Hàn thị: "Các ngươi xem đi, ta đi đây."
"Quận chúa đi thong thả." Ba người Hàn thị đi theo tiễn Cố Vân Đông đến cửa, đứng nhìn đến khi bóng lưng cô xa dần, lúc này mới quay vào trong.
Ngoài phòng của Lôi Kỳ ra còn một gian phòng khác chuẩn bị cho Hàn thị và Lôi Nham.
Đồ dùng cũng nhiều không kém, toàn bộ đồ dùng đều mới, Hàn thị nhìn xung quanh trong lòng không khỏi có chút vui sướng.
Cùng lúc đó, Trịnh Tuyền Thủy và hai bà cháu Lỗ Huyên cũng được Cao Tử dẫn đi xem phòng của mình.
Ba người bọn họ ở cùng một sân viện, mỗi người một phòng, đồ dùng bên trong cơ bản là như nhau.
Trước kia Trịnh Thủy Tuyền ở trong một căn phòng nhỏ, một thân một mình cũng không cảm thấy gì, dù sao phòng ngủ cũng chỉ để buổi tối ngủ.
Nhìn đến căn phòng trước mặt này mới phát hiện, hoá ra phòng của mình cũng có thể sắp xếp như vậy, ấm áp lại khiến cho tâm trạng bình yên.
Mà ngay cả người khi gặp chuyện vẫn không có phản ứng gì lớn như Lỗ Huyên đôi mắt cũng không thể không sáng lên.
Lại càng đừng nói đến bà Lỗ ở đằng sau, bà Lỗ tuổi tác đã cao, gặp đủ loại người trong xã hội, nhưng đến khi nhìn thấy sân viện của Thiệu gia, ánh mắt vẫn có chút kích động.
Cháu trai của bà đúng là đã gặp được quý nhân rồi, phúc khí đến rồi.
Bà Lỗ cười đến độ chỉ thấy răng, thấy ba người bỏ đồ đạc xuống, thời gian cũng không còn sớm nữa, thì có chút không nỡ mà muốn quay về.
Nhắn nhủ Lỗ Huyên vài câu, bà Lỗ vẫn chưa yên tâm mà rời khỏi sân viện.
Chỉ là mới đi được vài bước lại kéo Lỗ Huyên sang một bên. Móc từ trong ngực ra một chiếc túi nhỏ, xốc lên trong đó lộ ra vài mảnh bạc vụn, nhét túi vải vào trong tay Lỗ Huyên: "Cháu ngoan, cái này cất kĩ đi, đừng vứt lung tung. Muốn mua gì thì nhờ người trong phủ mua giúp cháu. Đừng tự làm khó mình, biết không?"
Lỗ Huyên mím môi, đẩy đi.
Bà Lỗ cười: "Cháu ngoan bạc này cho cháu, giữ lại đi, bà vẫn còn. Một mình cháu ở bên ngoài, không có một chút tiền phòng thân bà lo. Cháu cứ yên tâm dùng, trong tương lai học thêm nhiều kỹ năng, kiếm được nhiều tiền hơn hãy đưa cho bà, được không?"
Lỗ Huyên dừng lại một chút, gật gật đầu, cầm lấy bạc.
Bà lỗ xoa xoa đầu hắn: "Được rồi mau vào xem phòng của cháu đi, bà về trước đây, hãy nghe lời sư phụ sư nương, chung sống hoà thuận với sư huynh sư muội."
Bà nói nói xong không nhịn được xoa xoa con mắt, đứng thẳng quay người bước đi.
Lỗ Huyên đuổi theo vài bước, hắn đứng lại đó một hồi lâu, cuối cùng cũng quay người đi vào trong.
Việc thu nhận đồ đệ như vậy đã xong, mấy người Trịnh Tuyền Thủy ở lại Thiệu phủ đêm đầu tiên, có chút kích động hưng phấn, mãi cho đến khuya mới ngủ được.
Ngày hôm sau chính thức bắt đầu học tập.
Tiền viện có một căn phòng, được Thiệu Thanh Viễn biến thành một phòng học nhỏ.
Buổi sáng ngày đầu tiên, Thiệu Thanh Viễn đến. Sau đó kêu Thiệu Văn cho bọn chúng nhận biết chữ.
Ở đây không chỉ có bốn người Trịnh Tuyền Thủy mà còn có cả Cao Nha, cùng với La Kỳ sau khi ăn tết xong trở về, còn có Khả Khả đến góp vui.
Những người khác đều mới học, những kiến thức này Khả Khả và La Kỳ đã nắm chắc, hai người đều tự mình đọc sách.
Đối với hai cô bé mà nói, học ở đây có nhiều bạn bè, tốt hơn nhiều khi học trong viện một mình.
Trong thời gian này Khả Khả luôn cùng Quận chúa và An Ninh vui đùa, giờ đã qua nguyên tiêu, An Ninh bị Cát thị bắt ép học tập, Quận chúa cũng phải ở trong phủ đọc sách.
Khả Khả tuy khá tự do, nhưng cũng không thể không học gì, những gì nên biết cũng phải học. MAyy dich
Hơn nữa trước kia chỉ có một mình cô bé, vẫn luôn không có động lực, hiện tại không thiếu bạn học, đặc biệt là khi nhìn thấy bạn học nhỏ Lôi Kỳ dễ thương ngoan ngoãn ngồi đó. Tiểu nha đầu lập tức biết phấn đấu rồi.
Có lẽ là di truyền trí óc của Cố Đại Giang và Dương Liễu. Ba chị em Cố gia một khi nghiêm túc thì học tập vô cùng nhanh.
Khả Khả cũng vậy, khiến Dương Liễu lau mắt mà nhìn, cũng không còn lo lắng cho cô bé như trước nữa.
Học đường nhỏ dạy học đâu vào đấy, Hàn thị thì vừa chăm sóc Lôi Nham, vừa tìm việc để làm, thời gian trôi qua rất phong phú.
Tống Đức Giang sau này cũng đến thêm hai lần nữa. Cùng Thiệu Thanh Viễn thảo luận một phương pháp điều trị, bắt đầu châm cứu cho Lôi Nham.
Tiến triển cũng không tệ, một tháng sau Hàn thị đã vô cùng vui mừng khi nghe được Lôi Nham kêu đau.
Tại thời điểm Thiệu Thanh Viễn điều trị mấy người Trịnh Tuyền Thủy đều ở bên cạnh đứng xem.
Đây là cơ hội học tập hiếm có, thể loại bệnh như vậy cũng hiếm gặp, bởi vậy cho dù bọn chúng lúc này vẫn chưa hoàn toàn thuộc hết sơ đồ huyệt đạo trên người, Thiệu Thanh Viễn vẫn muốn chúng đứng bên cạnh quan sát.
Thời gian dài như vậy, mấy người Trịnh Tuyền Thủy đều không ra cửa, cho dù Thiệu Thanh Viễn đã từng nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày đều có thể tự do ra ngoài.