Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1089 - Chương 1089. Cố Vân Thư Thi Đậu Tú Tài.

Chương 1089. Cố Vân Thư thi đậu tú tài. Chương 1089. Cố Vân Thư thi đậu tú tài.

Chương 1089: Cố Vân Thư thi đậu tú tài.

Nhưng cậu của Trịnh Tuyền Thủy, ông bà nội của Lôi Kỳ, còn có cả bà Lỗ và phòng lớn phòng hai của Lỗ gia, ba người nhà này tìm đến nhà, đem theo đồ vật viện cớ tới thăm đứa nhỏ nhà bọn họ.

Nhưng trừ bà Lỗ được phép vào thăm Lỗ Huyên thì những người khác đều bị ngăn lại.

Thiệu Thanh Viễn đã điều tra gia cảnh nhà bọn họ từ trước nên tất nhiên hiểu bọn họ đến vì mục đích gì.

Hắn nhận đồ đệ là để truyền bá y thuật, để Bạch gia làm rạng rỡ truyền thống chứ không phải để mấy người này tới viện cớ bấu víu quan hệ như vậy.

Ba nhà không đạt được mục đích, thậm chí còn bị Thiệu gia cảnh cáo nên chỉ có thể bỏ đi.

Bọn họ không dám tới nữa nên dứt khoát đợi ở nhà.

Nhưng đợi gần hai tháng cũng không thấy bóng dáng của bọn họ.

Cứ như vậy, thời gian đã trôi qua ba tháng, đúng độ xuân sang.

Ngày dự sinh của Cố Vân Đông cũng sắp tới.

Toàn gia Thiệu phủ như đang ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, mà người trong cuộc lại ung dung thong thả thư giãn, nên ăn sẽ ăn, nên uống sẽ uống, nên ngủ sẽ ngủ không hề có dáng vẻ khẩn trương.

Nhưng đã qua ngày dự sinh mà bụng Cố Vân Đông vẫn chưa có động tĩnh.

Một ngày Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho cô ba lần hai bên lông mày càng ngày càng nhăn.

Hầu phu nhân và nhị phu nhân của Hoài m Hầu phủ cũng tới thăm cô hai lần, Cát thị cũng tới hai lần, Quận Vương phi, Nghiêm Nhã cũng tới hỏi thăm.

Đáng tiếc bụng Cố Vân Đông vẫn yên tĩnh như cũ.

Cô nhìn Thiệu Thanh Viễn liên tục khẩn trương còn Dương Liễu thì lo lắng tiều tụy không khỏi thở dài: "Mọi người không cần lo lắng, mạch tượng của con không phải vẫn tốt đó sao? Tống sư bá nói rồi, ngày sinh sớm hay muộn là chuyện bình thường. Con mới qua có bảy tám ngày, đợi con qua độ một tháng mọi người hẵng căng thẳng." MAyy dich

"Phi phi phi, nói vớ vẩn cái gì thế?" Dương Liễu nghe xong chút nữa thì dơ tay đánh cô. Nhưng thấy cô chật vật với cái bụng to tướng của mình nên n bà phải kiềm chế, chỉ trừng mắt hung hăng liếc cô: "Những lời như vậy mà cũng nói lung tung? Nha đầu con thật chẳng biết kiêng kị gì."

Bà ấy nói xong vội vàng chắp tay khấn trên đỉnh đầu: "Trẻ con vô ý, trẻ con vô ý. Bồ tát, ngàn vạn lần xin người đừng so đo với con bé, một tháng cái gì chứ, hai ngày nữa chắc chắn sẽ sinh."

Cố Vân Đông mím môi không nói.

Lại qua hai ngày, Cố Vân Đông vẫn chưa có tin tức, Dương Liễu vẫn chờ tin tới.

Bà ấy cầm trong tay một phong thư, là bên phủ Tuyên Hòa gửi tới.

Thấy nội dung bên trong, cho dù thời gian này Dương Liễu luôn nóng lòng không tài nào cười nổi lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bà đứng dậy mau chóng đi tìm Cố Vân Đông.

"Vân Đông, Vân Đông, thư của đệ đệ con, nó gửi thư tới."

Cố Vân Đông đang ăn nghe vậy lập tức quay qua hỏi: "Viết gì thế?"

Dương Liễu cầm thư cười toe toét để trước mặt cô, ưỡn ngực, không thể nhịn cười.

“Tự xem đi.”

Cố Vân Đông chống cằm nheo mắt đọc thư.

Xem xong nhoẻn miệng: "Thi đỗ quận và phủ rồi sao? Là tú tài rồi? Nhóc con này khá quá nhỉ. Thần đồng chín tuổi, thật đúng là không làm con thất vọng.”

"Không những thế nó lại còn đứng đầu huyện, phủ. Còn lợi hại hơn cả cha nó."

Ban nãy Cố Vân Đông chỉ nhìn lướt qua, kỳ thực không nhìn rõ xếp hạng. Nghe vậy vội nhìn lại, lập tức hưng phấn đập bàn: "Được, duyệt. Kỳ Viện thí tháng sau tiếp tục đứng đầu, là tiểu tam…á…"

Cố Vân Đông vẫn chưa nói xong bỗng nhiên cảm thấy bụng đau nhói, biểu cảm méo mó: "A, đau…"

Dương Liễu đang cười tự nhiên tắt rúm, bà vội vàng đỡ lấy cô: "Có phải sắp sinh không? Có phải không?"

Đồng Thủy Đào luôn đứng bên cạnh cũng vội vã đỡ cô.

Dương Liễu ngẩng đầu, quay mặt ra ngoài hét lớn: "Thanh viễn, Thanh Viễn, hình như Vân Đông sắp sinh rồi."

Còn chưa kịp nói xong, bên tai như có đợt gió phóng qua.

Dương Liễu sững sờ một chút, sau đó vỗ đùi đi theo không nói gì.

"Mau, mau đun nước nóng." MAyy dich

Cố Vân Đông chuyển dạ quá bất ngờ. Nháy mắt Thiệu phủ loạn cả lên, tiếng bước chân dồn dập chạy tới chạy lui trong phủ.

Sinh con đòi hỏi phải có sự chuẩn bị thật tốt từ trước, ngay cả bà đỡ cũng có hai người kinh nghiệm phong phú lúc nào cũng túc trực ở phủ.

Thiệu Thanh Viễn ôm Cố Vân Đông vào phòng, bà đỡ cũng vội vã rửa tay lao tới.

Vừa tới đã đẩy Thiệu Thanh Viễn ra khỏi cửa: "Đại nhân mau ra ngoài đợi đi."

"Không cần, ta đợi ở đây, ta là đại phu."

Hai bà đỡ liếc mắt nhìn nhau: "Bây giờ ở đây tạm thời không cần đến đại phu. Nữ nhân sinh nở rất ô uế, đại nhân cứ ra ngoài chờ đi."

Thiệu Thanh Viễn nhăn mặt: "Được rồi, ta nói ở trong này là ở trong này, các ngươi nhanh chóng xem thê tử ta thế nào đi."

Hắn lạnh lùng nói khiến hai bà đỡ rụt cổ, nhất thời không dám nói gì thêm, lúc này mới chạy tới bên giường Cố Vân Đông xem tình hình.

Thiệu Thanh Viễn ngồi ở đầu giường cầm tay cô khẽ run:

"Không sao, không cần căng thẳng, hít sâu, làm theo lời bà đỡ là được. Có ta bên cạnh sẽ không để nàng xảy ra chuyện."

Hắn nói rất bình tĩnh, khóe miệng mím lại, sắc mặt không đổi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ Cố Vân Đông mới biết, lúc này trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bàn tay đang nắm từ từ siết chặt, cả người căng thẳng đến đáng sợ.

Con người này, còn hồi hộp hơn cả người sinh con.

Cố Vân Đông cười: "Thiếp không sao, không phải thiếp nói, á…chàng bắt mạch cho thiếp đều bình thường cả mà đúng chứ, không sao, á…" đau thật.

Hai bà đỡ còn đang muốn xem Cố Vân Đông đã mở được mấy phân. Bình thường, lúc bắt đầu đau đẻ, sản phụ phải trải qua khoảng sáu đến tám giờ mới có thể mở được hết cỡ để sinh con.

Hai bà đỡ đều có kinh nghiệm dày dặn vì thế mới không hề sốt ruột.

Không ngờ mới ngó một cái thấy Cố Vân Đông đã bị vỡ nước ối, tử cung cũng mở hẳn chín phân bèn mau chóng đứng dậy. Một người đỡ hai chân, một người vuốt bụng, nói với cô: "Quận chúa nương nương, không được căng thẳng, nghe lời ta, nào, hít vào, thở ra."

Cố Vân Đông đau đớn, vừa nãy còn dư sức nhìn Thiệu Thanh Viễn mà bây giờ chẳng thể quan tâm nổi thứ gì khác.

Ngay cả giọng nói của bà đỡ cũng trở nên mơ hồ, hoàn toàn không thể thẩm thấu vào đầu cô.

Thiệu Thanh Viễn vội vã ngồi xổm xuống, khẽ nói vào tai cô điều gì đó.

Cố Vân Đông mờ hồ tỉnh lại, mở mắt nhìn màn che trên đầu, dần dần nghe rõ giọng nói bên tai.

Cô nghe lời bà đỡ bắt đầu hít thở sâu, sắc mặt bà đỡ vui vẻ: "Đúng đúng đúng, Quận chúa nương nương, đúng như vậy, dùng sức."

Bình Luận (0)
Comment