Chương 1090: Sinh
Cố Vân Đông nỗ lực khống chế tần suất, khoảng thời gian trước cô đã rõ kiến thức về phương diện này.
Nhưng thật sự quá đau, không bao lâu sau cô đã mất hết sức lực.
Thiệu Thanh Viễn thấy vậy, lập tức quay đầu nói với Đồng Thủy Đào: “Đi lấy nhân sâm đến đây.”
“Để ta.” Dương Liễu đang căng thẳng đứng ở bên cạnh, thấy hắn lên tiếng thì vội vàng lấy hai miếng nhân sâm đã chuẩn bị sẵn ở trong túi ra, đặt ở trong miệng Cố Vân Đông: “Con ngậm đi.”
Cố Vân Đông đau đến chảy nước mắt, quá đau, còn đau hơn cả khi cô bị thây ma cắn hai cái.
Nghe nói cơn đau này phải kéo dài liên tục mấy canh giờ, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
“Nước ấm đến rồi.” Dư mẫu bưng nước ấm vào, đặt ở trên bàn, sau đó nhỏ giọng nói với Dương Liễu: “Phu nhân, mấy người tam tiểu thư tới, các nàng đang đợi ở ngòai cửa. Tam tiểu thư rất sốt ruột, nghe thấy tiếng quận chúa kêu muốn tiến vào, nhưng đã bị La cô nương và Cao cô nương cản lại rồi.”
Dương Liễu có chút thất thần gật đầu, một lúc sau mới ý thức được bà ấy vừa mới nói cái gì.
Bà vội vàng nói với Dư mẫu: “Ngươi ở bên ngoài chặn mấy đứa nó, ngàn vạn đừng để cho các nàng đi vào.”
Dư mẫu đi ra ngoài, nói với mấy vị cô nương đang đứng ngoài sân và đám người Trịnh Tuyền Thủy: “Các người đừng lo lắng, quận chúa không sao hết.” Ngay sau đó bà ngồi xổm nói với Khả Khả: “Tam tiểu thư, người không thể vào bên trong được đâu, trong phòng này không thông gió, rất ngột ngạt, trong đó không nên có quá nhiều người, nếu không sẽ không tốt cho quận chúa và đứa bé.” MAyy dich
Khả Khả nắm tóc cực kỳ sốt ruột, nghe được lời này, cô bé đành phải thu chân lại.
Nhưng cô bé còn chưa biết tình huống bên trong thế nào thì lại nghe thấy tiếng hét của đại tỷ.
Khả Khả nghe vậy lập tức không kiềm chế được nữa, ngồi sụp xuống khóc nấc lên: “Ta chưa từng nghe thấy đại tỷ hét thảm thiết như vậy bao giờ, nhất định tỷ tỷ rất đau, phải làm sao bây giờ?”
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, những người ở bên ngoài hầu như toàn là trẻ con, đâu có hiểu biết gì về mấy chuyện này, đứa nào đứa nấy đều không biết phải làm thế nào.
Dư mẫu nhất thời không biết phải giải thích thế nào cho phải, với bà thì đây là chuyện bình thường, người phụ nữ nào cũng phải trải qua. Lúc trước khi bà sinh con, còn vất vả hơn thế này, bà đau suốt một ngày một đêm mà cổ tử cung mới mở được mười ngón.
So sánh với những người khác thì tốc độ của quận chúa đã rất nhanh rồi.
Bà còn đang suy nghĩ thì thấy Đồng Thủy Đào bước ra ngoài, nàng trực tiếp bế Khả Khả đang ngồi xổm trên mặt đất đi.
Khả Khả sửng sốt: “Thủy Đào tỷ tỷ?”
“Tam tiểu thư, lát nữa tiểu thư còn cần dùng rất nhiều nước ấm, khi tỉnh lại cũng phải ăn gì đó. Chúng ta đi đến phòng bếp chuẩn bị mọi thứ cho tốt thôi. Tam tiểu thư nghĩ xem tiểu thư thích ăn cái gì rồi tự mình nấu cho tiểu thư ăn có được không?”
Đồng Thủy Đào bị Dương Liễu phái đi, ở bên ngoài toàn là nữ hài tử, tuổi còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu gì hết, để bọn chúng đợi bên ngoài phòng sinh không thích hợp cho lắm.
Nếu bọn chúng bị tiếng ở bên trong dọa sợ, về sau không dám sinh con nữa thì làm sao bây giờ?
Cho nên lúc Đồng Thủy Đào bế Khả Khả đi, nàng cũng vẫy tay gọi mấy người La Kỳ đi theo.
Mấy người cùng nhau rời khỏi sân, trực tiếp đi phòng bếp lớn.
Cố Vân Đông vẫn tiếp tục đau đớn, Thiệu Thanh Viễn sắc mặt càng ngày càng kém: “Sao lại lâu như vậy? Không phải các người là bà đỡ có kinh nghiệm phong phú à? Hết cả ngày rồi, sao đứa bé vẫn chưa ra, không phải cổ tử cung đã mở rồi sao?”
Tim gan của hai bà đỡ run lẩy bẩy, trời cao minh giám, bây giờ mới trôi qua hai khắc đồng hồ, nào có nhanh như vậy chứ?
Vừa suy nghĩ, đột nhiên Cố Vân Đông hét một tiếng thét chói tai.
Mọi người ở trong phòng đều bị một tiếng thét chói tai này làm cho hoảng sợ, ngay sau đó, lại nghe thấy giọng nói vui mừng của một bà đỡ: “Ra rồi, đầu ra rồi, quận chúa nương nương, mau, dùng lực, gắng sức lên.”
Cố Vân Đông nắm chặt lấy tay Thiệu Thanh Viễn, bộ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi hung hăng dùng sức.
Dương Liễu đứng ở cuối giường, nín thở.
“Ra rồi.”
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi, giống như có thứ gì đó trượt ra ngoài.
Ngay sau đó, trong tay bà đỡ bế lên một tiểu gia hỏa mềm mại mũm mĩm. MAyy dich
Bà ấy khẽ vỗ vào người đứa bé một cái, ‘oa’ một tiếng, lập tức vang lên một tiếng khóc lớn.
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, còn có chút chưa kịp phản ứng lại, trực tiếp nhổ miểng nhân sâm trong miệng ra.
Dương Liễu và bà đỡ ôm đứa bé đi tắm rửa, một bà đỡ khác và Dư mẫu ở lại giúp đỡ Cố Vân Đông sửa sang lại.
Một lúc lâu sau, Cố Vân Đông mới quay đầu, nhìn Thiệu Thanh Viễn hỏi: “Đã, đã sinh?”
Cô đã chuẩn bị tinh thần phải chiến đấu một ngày một đêm, vậy là lại chưa đến nửa canh giờ.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện hốc mắt Thiệu Thanh Viễn ửng đỏ, mồ hôi trên trán rơi xuống, dừng lại ở trên giường cô.
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp, đột nhiên cười: “Ôm một cái.”
Thiệu Thanh Viễn cúi người, ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Thật đáng sợ, về sau đừng sinh nữa.”
Cố Vân Đông: “……”
Dương thị tắm rửa sạch sẽ, bọc quần áo lại cho đứa bé, đáng định ẵm ra cho cha mẹ nhìn xem: “……”
Bà bật cười lắc đầu, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
May là Cố Vân Đông không phải chịu nhiều đau đớn, không giống như bà hồi trước, bởi vì sinh non mà ước chừng phải đau mất một ngày một đêm mới sinh hạ đứa bé. Sau này mặc dù lúc bà sinh Vân Thư Vân Khả không lâu như vậy, nhưng cũng phải mất đến ba bốn canh giờ.
Lúc Dương Liễu nghe được tin Vân Đông mang thai, trong lòng bà lo lắng không thôi, rất sợ cô di truyền thể chất của mình, như thế sinh con sẽ vô cùng gian nan. Nhất là đã mấy ngày rồi mà không thấy cô có dấu hiệu chuẩn bị sinh nên bà lại càng lo lắng sốt ruột.
Cũng may là mọi chuyện đều thuận lợi.
Dương Liễu đợi một lát, thấy bọn họ bình tĩnh lại, mới ôm hài tử đến, cười nói: “Là con trai, nhất định sau này lớn lên sẽ rất anh tuấn, các con đến xem đi.”
Thiệu Thanh Viễn buông Cố Vân Đông ra, quay đầu nhìn nhìn, chỉ cảm thấy…… Có hơi xấu, không thấy có tí liên quan nào đến hai chữ anh tuấn cả.
May là con trai xấu một tí cũng không sao, nếu con gái hắn mà như thế, vậy sau này con bé lớn lên nó sẽ đau lòng chết mất.
Cố Vân Đông đã nằm xuống, hài tử được đặt bên cạnh cô.
Trái tim cô nháy mắt mềm nhũn: “Thật là xinh đẹp.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “……”
Cố Vân Đông ngẩng đầu lên đang định nói chuyện với hắn, vừa nhìn thấy biểu tình của hắn, cô lập tức biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cô tức giận vươn tay ra đánh nhẹ lên người hắn một cái: “Trẻ con mới sinh bộ dáng đều như vậy, lớn lên một chút sẽ đẹp hơn thôi. Chàng không phải là đại phu à? Kiến thức cơ bản thể này đáng lẽ chàng phải hiểu rõ hơn cả thiếp chứ, sao bây lại giống như đồ ngốc vậy.”
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy hình như mình sắp thất sủng, con trai vừa mới sinh ra, hắn còn chưa nói câu nào đã vô duyên vô cớ bị ăn mắng rồi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, vội vàng giải thích: “ta cũng đâu có nói nó xấu.”
“Không phải trong lòng chàng đang nghĩ như vậy à?”
“…… Ta sai rồi.”
Dương Liễu ở một bên nghe được thì dở khóc dở cười, hai bà đỡ thấy bọn họ nói chuyện xong, vội vàng mỉm cười bước đến nói: “Chúc mừng Thiệu đại nhân, chúc mừng quận chúa nương nương, mừng ngài sinh quý tử, cả gia đình hạnh phúc.”