Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1091 - Chương 1091. Đặt Tên

Chương 1091. Đặt tên Chương 1091. Đặt tên

Chương 1091: Đặt tên

Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc cũng bất tri bất giác cảm nhận được mình đã làm cha rồi, hắn vung tay lên, cười nói: “Thưởng.”

Hai bà đỡ cười toe toét đến chỉ thấy răng không thấy mắt, vừa ra cửa không bao lâu mà mỗi người đã được thưởng mười lượng bạc.

Đó là còn chưa tính, lễ tắm rửa ba ngày chắc chắn sẽ có thêm một khoản lớn nữa.

Hai người vui mừng rạo rực được dẫn đi ăn, Cố Vân Đông ở trong phòng ngắm nhìn con trai, sau đó bởi vì mệt mỏi mà không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho cô, thấy hết thảy đều ổn mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dương Liễu vô cùng vui mừng nhìn bé trai một lúc, rồi để lại không gian cho một nhà ba người bọn họ, sau đó yên lặng không một tiếng động đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, bọn nhóc Khả Khả nghe được tin tức, hấp ta hấp tấp chạy tới, ôm chặt lấy eo Dương Liễu: “Mẹ, đại tỷ đã sinh rồi sao? Tỷ ấy có khỏe không? Là cháu ngoại trai hay là cháu ngoại gái?”

Dương Liễu cười ha hả: “Sinh rồi, rất thuận lợi. Là một tiểu tử béo mập, nhìn rất giống tỷ phu con.”

Khả Khả nghe vậy, hai mắt sáng lên, buông tay ra muốn chạy vào bên trong.

Dương Liễu túm lấy tay cô bé: “Con đừng đi, đại tỷ con mệt nên đã ngủ rồi, đợi con bé tỉnh dậy con hẵng đến xem.”

Khả Khả chu miệng, có chút không hài lòng.

Nhưng cô bé là người muội muội tốt biết thông cảm cho tỷ tỷ mình, nên cô bé sẽ đợi ở ngoài. MAyy dich

Những người khác nghe nói cô sinh rất thuận lợi, cũng thở phảo nhẹ nhõm một hơi. Ai đi làm việc của người nấy, có điều bước chân nhẹ hơn rất nhiều.

Cố Vân Đông bị tiếng khóc đánh thức, cô mở mắt ra, thấy Thiệu Thanh Viễn đang cẩn thận bế con trai dỗ dành.

Dáng vẻ vụng về nhưng lại ôn nhu, nhìn có chút buồn cười.

Dương Liễu vội vã đi vào, ôm lấy đứa bé, đặt tới trước mặt Cố Vân Đông nói: “Đứa bé đói bụng rồi, con cho nó ăn đi.”

Bây giờ người luống cuống tay chân người biến thành Cố Vân Đông, Dương Liễu dạy cô đỡ lấy lưng đứa bé, lúc cảm nhận được sự mềm mại trong ngực, dường như đứa bé có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, Cố Vân Đông vô cùng sợ hãi.

“Mẹ, mẹ bế đi, chân tay con thô ráp, con sợ.”

Dương Liễu bị cô chọc tức: “Yên tâm đi, cứ đặt tay ở chỗ này là được, nhanh lên, thằng bé đói rồi. Lúc Vân Khiếu nhà tiểu thúc ra đời, không phải con từng bế nó rồi à?”

“Lúc con bế nó, nó đã đầy tháng rồi.” Cố Vân Đông không có cách nào, đành phải ôm lấy đứa bé trong tay Dương Liễu.

Cho con trai ăn xong, Cố Vân Đông mệt đến mức đầu toát đầy mồ hôi.

Dương Liễu vẫn rất bất mãn, lúc bế đứa bé lên còn lườm cô một cái, sau đó dỗ đứa bé ngủ.

Cũng may tình huống thế này chỉ duy trì một hai lần, bế con nhiều lần cô cũng thành thạo hơn nhiều.

Dương Liễu đặt thằng bé vào trong nôi, quay đầu lại nhìn vợ chồng hai người, hỏi: “Hai đứa đã đặt tên cho bảo bảo chưa?”

Tên……

Cố Vân Đông cười khúc khích: “Con mới nghĩ ra nhũ danh.”

“Nhũ danh?” Dương Liễu gật đầu: “Nói nghe thử một chút.”

“Con nghe mọi người nói, đặt tên xấu sẽ dễ nuôi, vậy gọi là cẩu……”

Cố Vân Đông còn chưa nói xong, đã bị Dương Liễu đánh gãy: “Nếu con dám đặt mấy nhũ danh vớ vẩn như Cẩu Đản Ngưu Đản Lư Đản, về sau con đừng nghĩ đến chuyện chạm vào đứa bé này nữa.”

Cố Vân Đông trừng mắt: “Con……”

Dương Liễu “Sao?” Một tiếng.

Cố Vân Đông có chút ủy khuất nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, lúc này Thiệu Thanh Viễn cũng không đứng về phía cô: “Nghĩ lại, nàng nghĩ lại.” Đây cũng là con trai mình, không thể để nó bị mẹ ruột hố được.

Cố Vân Đông nghiến răng: “Vậy gọi là Trì Trì đi.”

“Tại sao lại là Trì Trì?” Dương Liễu vẫn nhíu nhíu mày, có chút không hài lòng.

Cố Vân Đông đúng lý hợp tình nói: “Thằng bé ra đời muộn hơn thời gian chúng ta dự kiến rất nhiều ngày, vì thế nhũ danh này rất phù hợp với nó.”

Dương Liễu day day thái dương: “Trì Trì thì Trì Trì.” Còn đỡ hơn là Ngưu Đản Cẩu Đản gì đó.

Cháu ngoại của bà gặp phải người mẫu thân không đáng tin cậy như vậy, về sau không biết nó còn phải chịu khổ đến thế nào nữa, quá đáng thương, bà phải yêu thương thằng bé nhiều hơn một chút mới được.

Dương Liễu lại hỏi: “Thế còn tên của thằng bé thì sao?”

“Tên, con vẫn chưa nghĩ ra.” Nhũ danh thì cô vừa mới nghĩ ra, còn tên của thằng bé thì lại càng rối rắm.

Thật ra trong tay Cố Vân Đông cả một danh sách để chọn tên cho thằng bé, tất cả đều là do Cố Đại Giang và Bạch Hàng suy nghĩ rồi gửi đến đây hơn một tháng trước.

Hai người này lần đầu tiên làm ông ngoại ông nội, sau khi bọn họ nghe nói Cố Vân Đông có thai, thì lập tức bắt đầu lật sách tìm tên cho cháu.

Tên của nam hài hay nữ hài đều có, ước chừng bọn họ phải viết kín hai ba tờ giấy gửi đến đây.

Thấy có quá nhiều tên như vậy, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn lập tức cảm thấy đau đầu.

Càng khó hơn chính là, hai người này lấy được nhiều tên như vậy, nhưng bọn họ cảm thấy nếu chọn dùng của ai cũng không tốt. Chọn dùng của Cố Đại Giang, thì sẽ làm tổn thương Bạch Hàng. Dùng của Bạch Hàng, thì lại cô phụ tâm ý của Cố Đại Giang. MAyy dich

Cuối cùng Thiệu Thanh Viễn đưa ra quyết định: “Không cần phải sử dụng tên của hai người họ, thằng bé là do Cố Vân Đông cực khổ mang thai mười tháng sinh ra, cứ để Cố Vân Đông đặt tên cho con đi.”

Lúc Dương Liễu nghe được mấy lời này, suýt nữa thì bà phun cả nước ra ngoài.

Có phải con rể không ý thức được con gái bà hoàn toàn không biết gì về chuyện đặt tên không?

Giao phó chuyện quan trọng như vậy cho con bé? Có phải là quá qua loa rồi hay không?

Nhưng lời Thanh Viễn nói cũng không sai, người vất vả sinh con chính là Vân Đông, cho dù đặt tên…… Khó nghe, thì cũng chỉ đành phải ủy khuất cho cháu ngoại rồi.

Nhưng mà bây giờ Cố Vân Đông nói vẫn chưa quyết định được tên của thằng bé.

Dương Liễu hừ mũi, chẳng thèm nói gì cả, xoay người đi ra khỏi cửa.

Cố Vân Đông: “……” Bây giờ cô suy nghĩ thì có quá muộn không?

Cô lẳng lặng xoay đầu, nhìn tiểu gia hỏa ăn uống no nê, chóp chép cái miệng đầy nước bọt, lập tức ném suy nghĩ này ra sau đầu.

Hai người Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn vốn dĩ không định thuê bà vú, nhưng hài tử nửa đêm đói bụng sẽ khóc, một đêm Cố Vân Đông phải tỉnh dậy rất nhiều lần, căn bản không thể ngủ ngon.

Thiệu Thanh Viễn thương cô, ngày hôm sau lập tức đi tìm một bà vú có bối cảnh trong sạch lại thành thật trở về.

Bà vú họ Đinh, là một phụ nhân đã có hai con.

Có thể làm bà vú ở Thiệu phủ, Đinh thị vui mừng còn không kịp. Nhưng Thiệu Thanh Viễn đã nói trước với nàng, bà vú chỉ phụ trách cho bé bú vào ban đêm mà thôi, sau khi thằng bé được một tuổi, Thiệu phủ sẽ không cần đến bà vú nữa.

Đinh thị thất vọng, hiện giờ bà vú ở gia đình giàu có nào cũng lớn lên cùng tiểu chủ tử, thậm chí có người còn thân thiết với bà vú hơn cả mẹ ruột.

Những bà vú như vậy, tương lai địa vị ở trong phủ vô cùng cao, còn có thể chu cấp phúc lợi cho người trong nhà, thậm chí sau này già còn có thể dưỡng lão cho nàng.

Cho nên những gia đình giàu có lúc chọn lựa bà vú, thường sẽ thuê một hai tháng trước, sau khi cân nhắc một thời gian rồi mới quyết định.

Nhưng mà Thiệu phủ không cần như thế, tuy Định thị cảm thấy đáng tiếc, nhưng đãi ngộ mà Thiệu phủ cho nàng cũng không tầm thường.

Quên đi, một năm thì một năm, còn đỡ hơn là bỏ lỡ công việc hậu hĩnh này.

Cứ như vậy Đinh thị ở lại Thiệu phủ, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm thì cho thằng bé ăn.

Qua hai ngày thì đến lễ tắm rửa cho thằng bé.

Thiệu Thanh Viễn không mời nhiều người, chỉ mời một vài người thân thiết đến.

Bình Luận (0)
Comment