Chương 1092: Lỗ Vương phủ tặng lễ
Ba người nhà Tần gia, ba người nhà Dịch Tử Lam, hai vợ chồng Nhiếp Thông, Tống Đức Giang, còn cả Hoài Âm Hầu phủ đều được mời.
Nhưng đến lễ tắm ba ngày, đoàn người đến tặng lễ nối đuôi nhau không dứt.
Những gia đình này không có mấy quan hệ với Thiệu phủ, nhưng có thân phận của Cố Vân Đông ở đó, chẳng biết ai khơi mào mà một đám nhất nhất phái quản sự trong nhà mang lễ vật tới cửa.
Thiệu Văn dẫn theo Trịnh Tuyền Thủy đứng ở cửa đón khách, Trịnh Tuyền Thủy là đại đồ đệ của Thiệu Thanh Viễn, những chuyện như niềm nở đón tiếp này cũng cần phải học hỏi.
Tuổi tác của hắn lớn hơn những người khác, hắn biết thời gian của mình ít hơn sư đệ sư muội, cho nên hắn càng phải chịu khó hơn.
Những lễ vật mà mấy quản sự kia mang đến đều được Trịnh Tuyền Thủy mang vào trong nhà chính, Cao Tử phụ trách ghi chép lại, sau đó đưa đến nhà kho.
Trong nhà kho còn rất nhiều lễ vật ở bên phủ Linh Châu và phủ Tuyên Hòa đưa tới.
Mặc dù lúc Cố Vân Đông sinh con những người này không đến kịp nhưng lễ vật đã chuẩn bị đầy đủ.
Mấy thứ này đã được chuyển đến đây từ hai tháng trước, lễ vật chất đầy ắp hai chiếc xe ngựa lớn.
Lúc nhận được đồ Cố Vân Đông ngây người, danh mục quà tặng viết chi chít hai tờ giấy.
Hầu như tất cả mọi người đều gửi quà đến, Vân Thư Nguyên Trí còn nhỏ tuổi thì không nói, còn có Liễu Dật của Liễu gia, Tề Đình ở thư viện Thiên Hải, thậm chí có cả đồ đệ tiểu Lục của dượng cả, tất cả bọn họ đều lấy danh nghĩa cá nhân tự mình chuẩn bị lễ vật đưa đến đây.
Cố Vân Đông cũng không biết từ khi nào mà nhân duyên của mình trở nên tốt như vậy. MAyy dich
Cố tiểu thúc còn viết tên đứa con trai mới một tuổi của mình, tặng cô một cái trống bỏi.
Cố Vân Đông: “……” Trong lòng các người rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, người tới tặng lễ quá nhiều, Cố Vân Đông ở trong phòng ở cữ cũng có thể nghe được động tĩnh ở bên ngoài.
Hầu phu nhân đi vào phòng, ngồi ở mép giường ngắm nhìn đứa bé, cười nói: “Xem ra đứa nhỏ này tương lai rất có phúc khí, xem thằng bé được nhiều người yêu thương chưa này.”
Cố Vân Đông dựa vào đầu giường, cô ở trong phòng ở cữ, nhi tử bên ngoài phòng, được Dương Liễu ẵm đi nói chuyện với người đến thăm thằng bé.
Nghe mấy lời Hầu phu nhân nói, trong lòng Cố Vân Đông cũng không khỏi mềm nhũn: “Ta chỉ hy vọng thằng bé có thể bình an mạnh khỏe lớn lên, những chuyện khác đều không quan trọng.”
“Nói đúng, làm cha mẹ, đây chính là tâm nguyện lớn nhất.”
“Đại cữu mẫu đã nhìn thấy Trì Trì chưa?”
“Thấy rồi, rất ngoan, không khóc không nháo, thỉnh thoảng còn cười với người khác, không thoải mái chỉ rầm rì hai tiếng. Trước giờ ta chưa từng thấy đứa bé nào ngoan như vậy. Thằng bé rất thương ngươi, ngươi cũng bớt lo rất nhiều.”
Cố Vân Đông cười hắc hắc: “Giống ta.”
Khóe miệng Hầu phu nhân khẽ giật giật, vừa rồi nghe cô nói chuyện còn có cảm giác của người đã làm cha mẹ, câu tiếp theo đã lập tức trở về nguyên hình rồi.
Bà bật cười lắc đầu, nói đến lão phu nhân: “Đáng lẽ bà ấy muốn tự mình đến đây, có điều vừa mới vào xuân, lúc ấm lúc lạnh, nên mẹ bị nhiễm phong hàn, đành phải bảo chúng ta đưa lễ vật cho lễ tắm ba ngày tới. Khi nào đầy tháng thằng bé bà ấy sẽ đến thăm.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Bà ngoại bị bệnh? Có nghiêm trọng không ạ?”
“Không nghiêm trọng, thật ra đã sắp khỏi hẳn rồi, chỉ là Trì Trì còn nhỏ, sợ đến thì thằng bé lại bị nhiễm bệnh.”
Lúc này Cố Vân Đông mới thoáng yên lòng.
Hai người đang nói chuyện thì Đồng Thủy Đào đột nhiên bước vào.
Nàng đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Lỗ Vương phủ cũng phái người đưa lễ lại đây.”
Lỗ Vương phủ?
Cố Vân Đông và Hầu phu nhân liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Chúng ta chưa từng qua lại với Lỗ Vương, sao bọn họ lại mang lễ vật đến đây?”
Vấn đề là, Lỗ Vương còn có xích mích với Hoài Âm Hầu phủ.
Tuy rằng đã trôi qua một khoảng thời gian dài, vấn đề mâu thuẫn cũng không lớn, có khi Lỗ Vương đã quên từ lâu rồi.
Nhưng đúng thật là bởi vì hành động của Lỗ Vương mà Hoài Âm Hầu phủ bị đông đảo quan viên bài xích bên ngoài. Đến nay vẫn không qua lại, thậm chì còn ngày càng kém.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn chưa bao giờ gặp mặt Lỗ Vương.
“Lỗ Vương phủ gửi cái gì tới?”
Đồng Thủy Đào nói: “Tặng một ít thức ăn và giày vớ cho tiểu thiếu gia dùng.”
Hạ lễ cho lễ tắm ba ngày đều không quá quý giá, nông gia thường tặng bánh dầu, đường đỏ linh tinh cho sản phụ. Những gia đình phú hộ thì lễ vật sẽ tinh tế hơn một chút, nhưng phần lớn cũng đều là thức ăn. Lỗ Vương phủ hạ lễ chung quy cũng khá quy củ, cũng giống với phần lớn những người đưa lễ tới hôm nay.
Hầu phu nhân thấy Cố Vân Đông nhíu mày dáng vẻ lo lắng thì cười nói: “Ngươi không cần quá lo lắng, bây giờ ngươi đã là quận chúa quận chúa, Thanh Viễn lại là người thừa kế của thần y, thế gia huân quý trong Kinh Thành ai cũng muốn giao hảo với các ngươi. Nhưng bởi vì lúc trước ngươi có thai, chẳng đi đâu hết, không thì những người đó đã sớm gửi thiệp mời đến đây rồi. Chắc Lỗ Vương cũng có tâm tư này, ta nghe nói trưởng quận chúa cũng vừa mới tặng lễ lại đây, không phải cũng bình thường sao?”
Nhưng vị trưởng công chúa kia, là thân tỷ muội của mẹ Dịch Tử Lam, chưa nói đến quan hệ giữa bọn họ tốt, mà lần trước lúc Dương Liễu dẫn Khả Khả đến quận vương phủ làm khách đã có duyên gặp mặt vị trưởng công chúa này một lần.
Cố Vân Đông không sao hiểu nổi, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ về vấn đề này, đợi lễ tắm ba ngày kết thúc, cô sẽ thương lượng lại với Thiệu Thanh Viễn. MAyy dich
Trong lúc suy nghĩ, bên ngoài cũng đã đến giờ làm lễ tắm ba ngày.
Trì Trì được ẵm ra ngoài, người ở gian ngoài lục đục đi ra ngoài.
Cố Vân Đông nhìn Hầu phu nhân nói: “Mợ cả cũng qua đó xem đi.”
“Được, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng đi xem náo nhiệt.”
Hầu phu nhân đi rồi, Cố Vân Đông quay lại giường nằm, nghe âm thanh vui vẻ bên ngoài, những phiền não trong lòng nháy mắt biến thành hư không.
Ở thời đại này, lễ tắm ba ngày là nghi thức tương đối quan trọng, ở dân gian được coi là nghi lễ đại cát.
Thậm chí còn có một vài người còn lấy lễ tắm ba ngày làm tiêu chuẩn xem đứa bé có được cưng chiều hay không.
Nghe nói có thứ tử thứ nữ ở mấy gia đình giàu có không được sủng ái đều không được làm lễ tắm ba ngày.
Ban đầu Cố Vân Đông không định làm, nhưng nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều phản đối, nghe nói ở Kinh Thành người ta cho rằng đời người có hai chuyện đại sự, một là lễ tắm ba ngày, hai là lễ Tam Chiêu*, cho nên bất kể là giàu hay nghèo, cũng phải quan tâm ít nhiều.
(*người dân gian còn gọi là ngày (Mở Cửa Mả): Dân gian quan niệm rằng khi chôn cất sau 3 ngày thì hồn phách người chết hội lại tỉnh táo rồi, nhưng nếu không mở cửa mả thì họ không tỉnh hẳn được, không thể trở lên mặt đất, cũng không biết đường về nhà, vì vậy cần làm lễ mở cửa mả để cho vong linh tỉnh hẳn có thể lên dương thế và tìm đường về nhà (nơi đặt bàn thờ).)
Lễ tắm ba ngày do bà đỡ chủ trì, hai người bọn họ đã chuẩn bị vật phẩm và tượng phật trong phòng sinh để làm lễ cúng từ sáng sớm.
Sau đó, một bà đỡ ôm Trì Trì qua, bắt đầu lễ tắm ba ngày.
Bởi vì mấy người Cố Đại Giang Bạch Hàng không có mặt nên ở đây người có bối phận lớn nhất là Dương thị, sau đó là Tống Đức Giang và đám người Thiệu Thanh Viễn.
Mọi người lần lượt tăng thêm đồ vật vào trong bồn tắm làm lễ tắm ba ngày.
Có người ra tay hào phóng, trực tiếp đặt vàng bạc thỏi vào trong bồn, tuổi còn nhỏ như Khả Khả cũng đặt thêm tiền đồng vào trong.
Ngoài ra, còn có gạo kê, trứng gà, bánh dầu, quả mừng các loại, chất đầy ắp trong bồn.
Làm hai bà đỡ mừng đến mức suýt chút nữa thì không thể tiếp tục chủ trì, sau khi lễ tắm ba ngày kết thúc tất cả những thứ này đều thuộc về hai người các nàng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, càng thêm ra sức, những lời cát tường một lời nối tiếp một lời tuôn ra như suối, nói đến khô hết cả miệng lưỡi, cuối cũng cũng hoàn thành các quy trình của lễ tắm ba ngày.
Trì Trì được ẵm trở về phòng, còn hai cái bà đỡ ở lại thu dọn lại đồ đạc.
Khách khứa được dẫn tới phòng khách ăn cơm, chỉ có Thiệu Thanh Viễn bị Dịch Tử Lam kéo sang một bên thì thầm.