Chương 1093: Coi trọng Cố Vân Thư
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, hắn còn phải đi xem Vân Đông thế nào, tự dưng kéo hắn sang đây làm cái gì?
Dịch Tử Lam lại tỏ vẻ thần bí, mở miệng hỏi hắn: “Ta nghe nói, câu em vợ kia của ngươi thi đậu đồng sinh* rồi à?”
(Phàm những ai thi Sinh viên 生员 (Tú tài 秀才), bất luận tuổi lớn hay nhỏ đều gọi là Nho đồng 儒童, theo tập quán gọi là Đồng sinh)
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày: “Tin tức của ngài nhanh nhẹn nhỉ.”
“Tiểu thần đồng mới chín tuổi, còn ít tuổi mà đã thi đậu đồng sinh, lại còn là án đầu. Nếu như đến lúc thi viện lại đạt được viện đầu, vậy chính là tiểu tam nguyên rồi, sao ta có thể không biết được chứ?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Đúng vậy.” Nói xong, lại liếc xéo hắn một cái: “Ngài hỏi cái này làm cái gì?”
“Ta nghĩ, nhân tài như vậy không thể để người ngoài cướp được đúng không? Nữ nhi nhà ta cũng trạc tuổi với tiểu tử kia, hay là thừa dịp này chúng ta kết thông gia. Có người nhạc phụ tương lai như ta ở đây, sau này con đường làm quan của hắn cũng sẽ thông thoáng hơn một chút, đúng không?”
Dịch Tử Lam ho nhẹ một tiếng, biểu tình vô cùng nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại khiến Thiệu Thanh Viễn hết sức kinh ngạc.
Đây là…… Coi trọng Vân Thư sao?
“Nhưng hắn mới chín tuổi, quận chúa cũng chỉ mới bảy tuổi.”
“Cho nên không phải tuổi tác hai đứa rất hợp sao?” Dịch Tử Lam liếc mắt nhìn hắn.
“Sao, sao đột nhiên ngài lại có suy nghĩ như vậy?” Thiệu Thanh Viễn thật sự khó hiểu: “Thân phận tiểu quận chúa tôn quý, lại được Thái Hậu sủng ái, tương lai muốn gả cho người nào chỉ cần nói một tiếng là được, cũng không cần thiết phải định ra hôn sự sớm như vậy chứ?”
Ngộ nhỡ sau này muốn đổi ý, cũng không tốt cho thanh danh của nàng.
“Đương nhiên ta biết tương lai nữ nhi ta muốn lấy ai cũng được, nhưng ta nói thật với ngươi. Thiếu niên xấp xỉ tuổi con bé ở toàn bộ Kinh Thành này ta đều có hiểu biết ít nhiều. Con cháu thế gia, dòng dõi thư hương, người thông minh cơ trí, thành thật chất phác, ta đều đã liếc qua một vòng.” Thậm chí ngay cả Nhị hoàng tử hắn cũng đã từng cân nhắc qua rồi.
“Nhưng mà, so ra không ai thích hợp hơn Cố Vân Thư cả. Ta cũng không nói Cố Vân Thư là người hoàn mỹ, ta đã tiếp xúc với hắn rồi, tên tiểu tử này rất keo kiệt, suốt ngày nói nhà mình nghèo, sau đó đi tính kế người khác, có tí tuổi mà ngoài mặt trông thì thuần khiết cả bụng đầy ý xấu, hắn có chút giống với Cố Vân Đông nhà ngươi. Hơn nữa hắn còn rất giỏi nói chuyện, ăn nói rất ra dáng, ỷ vào mình có chút học vấn thì lải nhải mãi không ngừng, đen cũng có thể nói thành trắng. Ta nói cho ngươi biết, lần trước ta đưa cả nhà họ Cố quay về phủ Tuyên Hòa, trên đường đi hắn……”
“Khụ khụ.” Thiệu Thanh Viễn trợn trắng mắt: “Nếu như đã ghét bỏ hắn như vậy, hay là thôi bỏ đi.”
Còn chưa cho ngài làm nhạc phụ tương lai đâu, thế mà đã bắt đầu bắt bẻ rồi? Đã vậy thì khỏi cần nghĩ nhiều, không có cửa.
Thiệu Thanh Viễn xoay người định rời đi, lại bị Dịch Tử Lam kéo lại. MAyy dich
“Được rồi, ta mới nói mấy có câu, ngươi đã không vui?” Dịch Tử Lam trợn mắt, cuối cùng đứng đắn nói: “Tuy rằng tên tiểu tử này có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có không ít ưu điểm. Thứ nhất là hiểu tận gốc rễ, Cố gia như thế nào ta biết rất rõ ràng, thứ hai là tuổi hắn còn nhỏ mà đã là đồng sinh, nếu sau này không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nhất định tiền đồ vô lượng. Người như hắn rất có bản lĩnh, chẳng kém cạnh gì những người dựa dẫm vào tổ tiên đúng không?”
Mà ở Kinh Thành còn có hắn, có Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông ở đây, sao có thể để thằng nhóc này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Đương nhiên, điểm thứ ba là quan trọng nhất.
Gia phong nhà họ Cố trong sạch liêm chính, hắn quá hiểu biết, Cố Vân Đông là người cực kỳ kiên định với tư tưởng một vợ một chồng, Cố Đại Giang lại là người si tình, thê tử ông ấy đầu bị chấn thương mơ màng hồ đồ đã nhiều năm, kể cả trong nạn đói, Cố Đại Giang cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ vứt bỏ bà ấy.
Chỉ bằng điểm này, Dịch Tử Lam đã cảm thấy tốt hơn hết thảy mọi thứ rồi.
Cố Vân Thư còn nhỏ tuổi mà đã phải trải qua nạn đói, được nhìn thấy bản chất con người, có trách nhiệm, thông suốt rất nhiều chuyện.
Con người như vậy, sẽ càng hiểu rõ phu thê hòa thuận, gia đình an ổn đáng quý biết nhường nào.
Nữ nhi gả cho gia đình như thế, có thể bớt được mấy chuyện lung tung rối loạn khiến con bé phiền lòng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, tính tình A Nguyệt nhà hắn…… không phải là kiểu như mấy tiểu thư khuê các, bởi vì từ nhỏ được cưng chiều cho nên khó tránh khỏi hơi hồn nhiên mơ mộng. Nếu sau này phải gả cho người có gia đình quá phức tạp, nhất định con bé sẽ phải chịu ủy khuất.
Hắn không nỡ, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy Cố Vân Thư là tốt nhất.
Thiệu Thanh Viễn nghe xong, mặt không cảm xúc, quay đầu đi thẳng.
Dịch Tử Lam nghiến răng, một tay giữ chặt người lại: “Ta nói nhiều như vậy, ngươi không nói gì, cứ rời đi như thế là có ý gì?”
“Cũng khó cho ngài, làm cha phải suy nghĩ nhiều như vậy, suy tính đủ các mặt.”
Dịch Tử Lam gật đầu: “Đúng vậy. Ngươi cũng đã làm cha rồi, thân làm cha mẹ, chẳng phải nên suy tính một chút cho con mình sao?”
“Ngài suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng có một chuyện ngài chưa cân nhắc, đó là suy nghĩ của con gái mình?”
“Có ý gì?”
“Những việc này đều do ngài suy tính thay cho tiểu quận chúa, nhưng tiểu quận chúa còn nhỏ, không có một chút khái niệm nào với chuyện hôn nhân đại sự. Ngộ nhỡ đến khi trưởng thành, con bé có người mà mình thích thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại hủy hôn rồi gả cho người khác?”
Dịch Tử Lam mở to hai mắt nhìn: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Sao có thể? Vốn ĩ chuyện hôn nhân chính là lệnh của cha mẹ lời người mai mối. Đừng nói cái gì mà thích hay không thích, cho dù con bé thích, thì lấy thân phận của con bé, tương lai hôn sự của con bé cũng là thân bất do kỷ.”
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, đột nhiên hiểu được sự lo lắng của Dịch Tử Lam.
Quả thật, hôn sự của tiểu quận chúa, chắc chắn tương lai sẽ do Thái Hậu làm chủ. Kể cả bây giờ, cũng cần phải có sự chấp thuận của Thái Hậu.
Trong khoảng thời gian này, tiểu quận chúa là người Thái Hậu sủng ái nhất, lại thêm danh tiếng của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đang thịnh, hơn nữa thêm cả tiểu thần đồng mới chí tuổi Cố Vân Thư, nếu Dịch Tử Lam đi thuyết phục Thái Hậu, sự tự tin cũng sẽ lớn một chút, Thái Hậu chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng tương lai thì sao? Ai có thể nắm chắc được qua vài năm nữa sẽ xảy ra những chuyện gì? MAyy dich
Ngộ nhỡ Thái Hậu không còn sủng ái tiểu quận chúa, ngộ nhỡ danh tiếng của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không còn, ngộ nhỡ Cố Vân Thư thi đậu tiến sĩ nhưng chỉ là một tiểu quan không quan trọng. Ngộ nhỡ…… Có những người khác bởi vì
đủ loại lợi ích muốn liên hôn với quận vương, đến trước mặt Thái Hậu cầu xin, Thái Hậu lại vì suy xét cho hoàng gia, vì yếu tố chính trị mà đồng ý. Tới lúc ấy, hôn sự của tiểu quận chúa, chính là lợi ích qua lại, không thể tiếp tục sống tự do.
Thậm chí tình huống xấu nhất chính là liên hôn với các quốc gia khác.
Biến số trong tương lai quá nhiều, cho nên Dịch Tử Lam mới không muốn buông tha cho một thiếu niên ưu tú như Cố Vân Thư.
Nhưng mà……
Thiệu Thanh Viễn vỗ vỗ bả vai Dịch Tử Lam: “Suy nghĩ của ngài không có vấn đề, có điều, Vân Thư là em vợ ta.”
“Thế thì sao?”
“Hắn có cha mẹ.” Theo hiểu biết của Thiệu Thanh Viễn, Cố Đại Giang chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bây giờ Cố Vân Thư mới có chín tuổi, bất luận thế nào cũng không có khả năng sẽ định ra hôn sự vào lúc này.
“Được rồi, ta biết rồi. Chuyện hôn sự đương nhiên ta sẽ thương lượng với cha mẹ hắn, không phải là ta đang nhờ ngươi giúp ta nói chuyện sao? Ngươi chỉ cần thuyết phục được vợ mình, chuyện này lập tức được giải quyết. Ta xem ngươi vợ ngươi cũng rất thích nữ nhi của ta, có đệ muội như A Nguyệt, nàng ít nhiều cũng bớt lo hơn, có đúng không?”
Dịch Tử Lam biết, chỉ cần Cố Vân Đông đồng ý, những người còn lại trong Cố gia sẽ không còn vấn đề gì nữa.