Chương 1094: Giá thị trường quá tốt
Thiệu Thanh Viễn: “……” Ngài đừng mơ mộng nữa.
Hắn không nói chuyện với Dịch Tử Lam nữa, xoay người đi vào bên trong.
Dịch Tử Lam đi sau hắn: “Ta nói thật, không chỉ có mình ta đánh chủ ý lên Cố Vân Thư đâu, bây giờ hắn nổi danh như vậy, còn không biết có bao nhiêu người đang để ý hắn. Thay vì để người khác lừa, còn không bằng để ta…… Phi, ý ta là, chúng ta nghiêm túc thương lượng, ngươi……”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến đại đường, trong đại đường toàn là người, những việc thế này chỉ có thể bí mật bàn bạc. Dịch Tử Lam đành phải ngậm miệng lại.
Chỉ là hắn không cam lòng, hằn trừng mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái.
Thiệu Thanh Viễn không có cách nào, cuồi cùng suy nghĩ một chút, hơi cúi đầu, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Ta biết ngài đang băn khoăn chuyện gì, nhưng mà chuyện này không thể miễn cưỡng được. Tương lai nếu hai đứa nhỏ thật sự có duyên phận, cho dù gặp bất cứ khó khăn gì, cũng sẽ có cách giải quyết. Không phải còn có chúng ta sao?”
Dịch Tử Lam giật mình, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Đúng vậy, còn có bọn họ.
Hắn không rối rắm vấn đề này nữa, đi tìm phu nhân với nữ nhi nói chuyện thôi.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới đi đón tiếp những vị khách khác, đợi đến khi tất cả mọi người cơm nước xong cáo từ rời đi, hắn mới về phòng xem Cố Vân Đông.
Trì Trì đã được đưa tới chỗ Cố Vân Đông, bây giờ đang nhắm mắt ngủ, bàn tay nhỏ nắm thành hai nắm đấm nhỏ, đáng yêu không chịu được.
Cố Vân Đông ngắm nhìn con trai, cô có loại dục vọng muốn đánh thức thằng bé dậy.
Lúc Thiệu Thanh Viễn bước vào, đúng lúc thấy tay cô đang ngo ngoe rục rịch.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ngồi xuống bên cạnh mép giường.
Cố Vân Đông lập tức thu tay lại, ngẩng đầu thấy là hắn đến thì thở phào nhẹ nhõm, dựa vào gối hỏi: “Khách khứa về hết rồi à?”
“Ừm, về cả rồi.” Thiệu Thanh Viễn thấy cái chén không ở bên cạnh, biết cô đã ăn rồi nên yên tâm, giém góc chăn cho cô, nói với cô về chuyện của Dịch Tử Lam.
Cố Vân Đông nghe xong, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhìn trúng Vân Thư ư?” MAyy dich
“Ta cảm thấy, hình như không chỉ có mỗi hắn nhìn trúng, e là ở phủ Tuyên Hòa cũng có không ít người có ý đồ xấu với thằng nhóc.”
Tiểu thần đồng chín tuổi, hơn nữa Cố Đại Giang sắp tham gia kỳ thi hương, cộng thêm thận phận quận chúa của Cố Vân Đông.
Cố gia ở phủ Tuyên Hòa chính là độc nhất, rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Trong lòng cha thiếp rất rõ ràng, sẽ không cho phép hắn đính hôn sớm như vậy. Vả lại, mẹ thiếp vẫn còn ở Kinh Thành, sẽ không có chuyện ông ấy chưa thương lượng với mẹ mà đã định ra hôn sự của Vân Thư, cho nên không cần phải lo lắng.”
Giá trị trường của đệ đệ quá tốt, đây cũng là một loại phiền não.
Nếu tiểu quận chúa là em dâu của mình thì sao nhỉ? Nghĩ đến tiểu cô nương kia, Cố Vân Đông cảm thấy rất hài lòng.
Có điều hai đứa vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu gì cả, đợi sau này bọn chúng hiểu chuyện rồi lại nói sau.
Hai phu thê bọn họ lén thảo luận chuyện này hai lần, Cố Vân Đông không nói cho Dương Liễu, dù sao chuyện cũng chưa ra đâu vào đâu, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt đối với thanh danh của tiểu quận chúa, hơn nữa có khi lại khiến cho Vân Thư bị chỉ trích.
Cô lại nghĩ đến chuyện Lỗ Vương phủ đưa đồ tới, Thiệu Thanh Viễn cũng biết chuyện này: “Chỉ có một ít thức ăn, không phải là đồ gì đáng giá. Lễ vậy hôm nay đưa tới chúng ta đã thu lại, không thu thì không tốt lắm. Không sao đâu, sau này chúng đáp lễ lại là được. Chuyện này nàng đừng nghĩ nhiều, nàng còn đang ở cữ, cứ an tâm ăn uống là được.”
Cố Vân Đông nhún nhún vai, lại quay sang ngắm nghía con trai.
Tiểu Trì Trì thật sự rất ngoan, trong nhà lại có Dương Liễu, có bà vú, còn có hạ nhân chăm sóc, Cố Vân Đông gần như không cần phải nhọc lòng.
Mỗi ngày chỉ cần trêu đùa đùa tiểu gia hỏa này là được.
Trẻ con quả thật đúng là mỗi ngày một khác. Lúc Trì Trì mới sinh ra cả người nhăn nheo, giống y như một tiểu lão đầu.
Thằng bé từ từ lớn lên, cả người trắng trẻo mềm mại, cực kỳ xinh xắn.
Đặc biệt tiểu gia hỏa này còn chọn những nét đẹp nhất của cha mẹ, bây giờ ẵm ra ngoài, không ai là không khen ngợi thằng bé.
Cố Vân Đông càng vui mừng hơn khi nhìn thấy con trai mình thay đổi từng ngày, cô chỉ hận không thể giữ lại hình ảnh này của thằng bé.
Đáng tiếc, cho dù cô có điện thoại di động trong không gian của mình, nhưng chỉ có thể lặng lẽ dùng.
Cuối cùng, cô dứt khoát nói Thiệu Thanh Viễn dọn một cái bàn trà nhỏ đến, đặt thằng bé ở trên giường, bắt đầu cầm bút vẽ tranh.
Cô vẽ lại hết dáng vẻ lúc Trì Trì lúc đi ngủ, lúc được Dương Liễu ôm vào trong ngực mỉm cười, lúc ghét bỏ điệu bộ thay tã của Thiệu Thanh Viễn, lúc thằng bé rầm rì.
Sau khi vẽ xong cô còn tô màu, hình ảnh tiểu hài tử trên giấy vô cùng sống động, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Cố Vân Đông yêu quý cẩn thận cất đống tranh vẽ này đi, đợi sau khi Trì Trì lớn cô sẽ lấy ra cho thằng bé xem.
Trì Trì rất thích cười, tuy rằng tạm thời thằng bé vẫn chưa biết nói, nhưng lúc nó thức dậy, cái miệng nhỏ cứ lép ba lép bép, phát ra những âm thanh kỳ quái không mạch lạc, Cố Vân Đông thường xuyên bị thằng bé chọc cho bật cười.
Thiệu Thanh Viễn thấy cô ở lúc cữ cười vui vẻ như vậy, cũng thoáng yên lòng, nhưng trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Kể từ sau khi sinh con trai, địa vị của hắn ở trong nhà giảm mạnh, như thể hắn không còn tồn tại nữa.
Cố Vân Đông hết ở cữ, phủ Tuyên Hòa lần thứ hai truyền đến tin vui.
Trong kỳ viện thí vào tháng tư, Cố Vân Thư lại tiếp tục giành được án đầu, trở thàng người mới gần chín tuổi đã đoạt được tiểu tam nguyên tú tài.
Cố Vân Đông nhận được tin, vui mừng không thể diễn tả thành lời, suýt chút nữa thì nhảy bắn lên, cô ôm lấy Trì Trì hôn mạnh hai cái. MAyy dich
Sau đó khoan khoái tắm rửa thay một bộ quần áo rồi đi ra khỏi phòng, cất thư Vân Thư gửi về đi, nhét toàn bộ bức họa mình vẽ Trì Trì vào trong túi giấy, định bụng sẽ gửi cho cha và Vân Thư xem.
Ai ngờ lúc cô đưa túi giấy cho Thiệu Thanh Viễn, hắn lại nhét thêm một lá thư và mấy tờ ngân phiếu vào trong đó.
Cố Vân Đông ngẩn người, khó hiểu nhìn hành động của hắn.
“Chàng gửi ngân phiếu về làm cái gì?”
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn cô một cái: “Nàng quên ta và nàng đã nói những gì à?”
Cố Vân Đông chớp mắt, nỗ lực nhớ lại từng câu từng chữ mà Thiệu Thanh Viễn nói.
Sau đó cô king hoàng phát hiện, cả một tháng nay trong đầu cô toàn là tiểu gia hỏa Trì Trì kia. Hình như Thiệu Thanh Viễn đã nói với cô rất nhiều chuyện, nhưng mà, nhưng mà…… Trong ký ức của cô, dường như chỉ có một vài câu như thế?
Cố Vân Đông có chút chột dạ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy nụ cười của hắn, cô lập tức cười gượng một tiếng nói: “Thiếp sai rồi, thiếp không nên lơ là chàng. Thiếp bảo đảm sẽ sửa sai, từ nay về sau chàng xếp thứ nhất, Trì Trì xếp cuối cùng.”
Ta tin lời của nàng mới là lạ.
Thiệu Thanh Viễn chẳng hề tin tưởng lời cam đoan của cô chút nào, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn luôn không có biện pháp nào với cô, chỉ cần cô nói ngọt một câu, cho dù cô có phạm phải sai lầm lớn thế nào, hắn cũng có thể tha thứ.
Hắn kéo Cố Vân Đông qua, hung hăng hôn hai cái, thở dài một hơi khẽ thầm thì: “Con trai có nhiều người cưng chiều như vậy, nhưng ta cũng chỉ có một mình nàng.”
Cố Vân Đông: “……” Tuy rằng gần đây trong thư Bạch gia gửi tới đúng là chỉ toàn hỏi về Trì Trì, không hề nhắc đến hắn dù chỉ một chút, nhưng hắn cũng nên cảm nhận được tâm ý ngầm của bọn họ chứ.