Chương 1099: Hung thủ sát hại Kiều Kim Thủy
"Vừa mới tới nửa canh giờ, ở chính đường. Vừa đến đã nói muốn nhìn tiểu thiếu gia một chút, nhưng tiểu thiếu gia vừa vặn đang ngủ, cho nên không xem được.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Không gặp mới tốt, đi, đi gặp hắn ta.”
Thiệu Vũ dẫn đường ở phía trước, hai người Thiệu Thanh Viễn sải bước đi về phía nhà chính. Còn chưa tới gần đã nhìn thấy Hình Văn Minh đứng lên, cười nghênh đón: "Thanh Viễn, Vân Đông, các ngươi đã trở lại. "
Biểu tình Thiệu Thanh Viễn không thay đổi, Cố Vân Đông ngược lại nở nụ cười: "Hình sư thúc, sao người lại tới đây? Chờ đã lâu, xin lỗi, chúng ta vừa vặn có việc đi ra ngoài."
“Cũng không đợi bao lâu, vừa tới thôi." Hình Văn Minh cười nói, lập tức chỉ chỉ hộp quà đặt ở trên bàn: "Ta nghe nói tiểu đồ tôn vừa sinh, nhưng đến trễ quá, cũng không kịp lễ đầy tháng, mấy thứ này, coi như tâm ý của sư thúc tổ này đi."
“Đa tạ Hình sư thúc." Thiệu Thanh Viễn đi vào nhà chính: "Sư thúc, mời ngồi.”
Hình Văn Minh ngồi đối diện hắn, Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn ta hai lần, vẫn là bộ dáng một năm trước, luôn thân thiện với mọi người, nụ cười cũng rất ôn hòa.
Nhưng ai mà biết, người mà ở trong mắt mọi người được xem như cần cù có năng lực lại hiền lành, là hung thủ sát hại Kiều Kim Thủy đây?
Lúc trước Kiều Kim Thủy bị giết ở phủ Linh Châu, vừa lúc bị Thiệu Văn tìm tới cửa bắt gặp, lấy được quyển sách ở hiện trường Kiều Kim Thủy bị sát hại, nhìn thấy tên hung thủ phía trên.
Hết lần này tới lần khác cái tên này, tất cả mọi người đều không nghĩ tới.
Hình Văn Minh! !
Một năm trước cùng Vưu Lễ sư thúc xuất hiện ở phủ Tuyên Hòa, khi Vưu Lễ chất vấn Thiệu Thanh Viễn có nên hạ độc hại người hay không, còn liều mạng khuyên can. MAyy dich
Vị sư thúc một mình đến thôn Vĩnh Phúc tiến vào thâm sơn hái thuốc, khách khí với mọi người, thậm chí trong đại hội thảo luận y thuật còn kiên định đứng về phía bọn họ.
Ai có thể nghĩ đến dưới mặt nạ ôn hòa kia lại cất giấu tâm tư như vậy.
Kiều Kim Thủy và hắn coi như là sư huynh đệ tình nghĩa nhiều năm, hắn nói hại liền hại, quay đầu lại còn có thể làm như không có chuyện gì xuất hiện trước mặt bọn họ, trên mặt nửa điểm biểu tình chột dạ cũng không có.
Bọn họ đều nhìn sai rồi.
Thiệu Thanh Viễn cụp mắt uống một ngụm trà, ngẩng đầu hỏi: "Sao Hình sư thúc lại đến kinh thành? Người đến đây khi nào?”
“Mấy ngày trước du lịch đến bên này nên muốn tới thăm các ngươi. Vừa mới đến kinh thành hôm qua, sau khi tới đã trực tiếp đi y quán Huệ Dân. Ta nghe chưởng quỹ nói, hài tử của ngươi đã sinh, còn thu bốn đồ đệ phải không?”
“Đúng vậy, hài tử còn đang ngủ, chờ nó tỉnh lại sẽ ôm tới cho sư thúc xem một chút. Ngược lại bốn đồ đệ của ta, có thể gọi tới gặp sư thúc.”
Hình Văn Minh nghe vậy, lại khoát tay nói: "Chuyện này không vội, chờ bọn họ rảnh rỗi gặp cũng được. Đúng rồi, ta nghe nói trong nhà ngươi có một đứa trẻ, bởi vì khó sinh dẫn đến hai chân không tốt, đúng không? Ta chưa bao giờ thấy trường hợp như vậy trước đây, ngươi có thể để ta nhìn một chút không?”
Bộ dáng hắn giống như là cảm thấy hứng thú với loại bệnh chưa từng thấy qua.
"Đương nhiên có thể." Đáy mắt Thiệu Thanh Viễn hơi lạnh, đã đứng dậy: "Ta sẽ dẫn sư thúc đi qua xem một chút.”
Hình Văn Minh cười đứng dậy, đi theo phía sau Thiệu Thanh Viễn, đi đến viện tử Hàn thị ở.
Lôi Nham đã khá hơn rất nhiều, Thiệu Thanh Viễn và Tống Đức Giang nghiên cứu ra phương án trị liệu khá tốt, hiện giờ hắn đã có thể đứng lên đơn giản.
Tuy rằng thời gian đứng không dài, nhưng đối với trạng thái vĩnh viễn nằm trên giường, đã là tiến lên một bước lớn.
Hàn thị nghe nói lại có một vị đồ đệ thần y tới xem chân Lôi Nham, trong lòng rất cao hứng, không nói hai lời dẫn bọn họ vào cửa.
Lôi Nham ngồi ở mép giường, hai chân buông xuống.
Hiện tại mỗi ngày hắn chỉ có thể đứng khoảng một khắc đồng hồ, còn cần phối hợp châm cứu xoa bóp bọc thuốc mỡ, tuy rằng sẽ có chút đau.
Nhưng đau, có nghĩa là có hiệu quả. Cho nên Lôi Nham vẫn luôn nhẫn nhịn, có mẫu thân cùng tỷ tỷ ở bên người, đã rất tốt rồi.
Hình Văn Minh vừa sờ chân cho hắn, vừa hỏi Lôi Nham vài vấn đề.
Một lúc lâu sau mới gật gật đầu, cảm khái nói: "Hiệu quả này quả thật không tệ, Thanh Viễn ah, ngươi quả nhiên là người có thiên phú, mạnh hơn lão già như ta rất nhiều."
“Sư thúc nói gì vậy."
"Ta đang nói sự thật, ta cần phải học hỏi từ ngươi nha. Ngươi xem như vậy có được không, về sau khi ngươi trị chân cho tiểu gia hỏa này, ta sẽ ở bên cạnh nhìn, rồi ghi chép, tương lai gặp phải, ta cũng không đến mức luống cuống tay chân.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, có chút khó xử.
Hình Văn Minh tiến lên vỗ vỗ bả vai hắn: "Được rồi, sư phụ đã nói qua, y thuật vốn nên tiếp thu ý kiến quần chúng, học thầy không tày học bạn. Ngươi ở phương diện này có kinh nghiệm, ta theo học cũng không mất mặt chút nào.”
Hắn biểu hiện bộ dạng si mê vì học y có thể hoàn toàn không để ý thân phận trưởng bối của mình vô cùng nhuần nhuyễn.
Cuối cùng Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Hình Văn Minh cười nói: "Được, quay lại ta sẽ đi y quán Huệ Dân, chuyển hành lý đến nơi này, mỗi ngày đi theo trị liệu hai chân cho Lôi Nham.”
Thiệu Thanh Viễn quay đầu phân phó Thiệu Vũ: "Ngươi đi y quán Huệ Dân thay sư thúc mang hành lý tới đây đi."
Lập tức lại nói với Cố Vân Đông: "Phân phó hạ nhân ở tiền viện thu thập một gian phòng cho sư thúc ở.”
Trong lúc nói chuyện, hắn hơi chớp mắt với Cố Vân Đông.
Hai người rốt cuộc là phu thê, ăn ý mười phần.
Cố Vân Đông lập tức gật đầu: "Được, thiếp lập tức sai người thu thập." MAyy dich
Cô xoay người rời khỏi viện tử Hàn thị trước.
Chẳng qua sau khi đi ra ngoài vài bước, kéo Thiệu Song vào trong góc, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi Tống phủ, tìm Tống sư bá tới đây, nói Hình Văn Minh ở đây, hắn muốn ở nhà ta, không biết có chủ ý gì."
Thiệu Song thần sắc ngưng trọng: "Ta biết rồi, phu nhân, ta sẽ đi ngay.”
Thiệu Song đi rồi, Thiệu Thanh Viễn dẫn Hình Văn Minh một lần nữa trở lại nhà chính, thuận tiện gọi đồ đệ của mình tới ra mắt.
Hình Văn Minh rõ ràng không yên lòng, tâm tư của hắn không ở trên người bốn đồ đệ này, cho nên bề ngoài mỉm cười nhưng cũng không giống như Tống Đức Giang lúc trước, có lòng dạy bọn họ chút y thuật.
Nhưng làm sư thúc tổ, hắn vẫn phải cho lễ gặp mặt.
Thứ tốt trên người không nhiều lắm, Hình Văn Minh tặng có chút đau lòng.
Cũng may chỉ có bốn người, hắn tặng chút đồ chơi nhỏ rồi để cho bọn chúng rời đi.
Thiệu Thanh Viễn bất động thanh sắc hỏi mấy tháng nay ông ta đi đâu, nghe ông ta nói khi rời khỏi phủ Tuyên Hòa đã đi về phía bắc, hắn nhếch khóe miệng cười cười.
Vốn có lẽ còn lưu lại một tia hoài nghi, đến bây giờ, Thiệu Thanh Viễn đã rất khẳng định, người sát hại Kiều Kim Thủy, chính là hắn ta.
Bởi vì sau khi Kiều Kim Thủy qua đời không bao lâu, Bạch Hàng đã phái người ở trong thành tìm kiếm Hình Văn Minh. Tuy rằng chưa từng gặp mặt hắn, nhưng quả thật nhìn thấy hắn xuất hiện ở phủ thành.
Nhưng bây giờ hắn ta nói vẫn luôn ở phía bắc.
Hình Văn Minh tự nhận mình không có vấn đề gì, khi nói chuyện về kiến thức trên đường còn chậm rãi nói.
Ngay khi hắn đang nói đến hứng khởi, bên tai lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Thanh Viễn, hôm nay rảnh rỗi nghỉ ngơi, ta đến thăm tiểu tử Lôi Nham kia."