Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1108 - Chương 1108. Trì Trì Cáo Trạng

Chương 1108. Trì Trì cáo trạng Chương 1108. Trì Trì cáo trạng

Chương 1108: Trì Trì cáo trạng

Sau khi Thiệu Tuệ trở thành người sống thực vật, Thái Tân không còn tác dụng, hơn nữa thế tử Lỗ Vương vốn dĩ cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi, vì vậy rất nhanh đã ném người ra sau đầu.

Tuy nhiên nội bộ Thái gia vẫn chưa yên, Thiệu Tuệ ngã xuống, vẫn có con trai bà ta là Thái Văn Khiêm tiếp tục chiến đấu.

Đương nhiên, đây đều là những lời sau này.

Lúc Thiệu Thanh Viễn đi ra từ Hoài m Hầu phủ, sắc trời đã tối, ban đầu hắn có ý định muốn đến Tần phủ, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống.

Khi trở lại Thiệu gia ở hẻm Hợp Thái, Đỗ Thiên Khánh đã rời đi, La Kỳ ở lại.

Cố Vân Đông vừa ôm con trai, vừa nói chuyện với hắn: “Ý của Đỗ Thiên Khánh là, nếu hôm nay thế tử Lỗ Vương ra khỏi thành, khả năng vì chúng ta mà tới, vậy nhất định hắn ta cũng biết chúng ta đến Đỗ gia, La Kỳ ở Đỗ gia ngược lại không an toàn. Không bằng ở lại nhà chúng ta, cũng không cần đưa đến Tần phủ.”

Dù sao, nếu Lỗ Vương thật sự có mưu đồ bất chính, vậy Tần phủ cũng sẽ là mục tiêu của hắn, ở Thiệu gia hay ở Tần phủ đều giống nhau.

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nhéo mặt con trai, tiểu gia hỏa lập tức bất mãn trừng mắt, ‘nha nha nha’ gọi loạn, giống như đang mắng hắn.

Thiệu Thanh Viễn khẽ cười, lại nhéo nó một cái.

Cố Vân Đông bất mãn cản hắn: “Được rồi, chàng bao lớn rồi, còn ức hiếp một đứa nhỏ búng ra sữa, mau đi thu xếp đồ đạc, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta và chàng cùng đến Tần phủ.” MAyy dich

Cuối cùng Thiệu Thanh Viễn buông tay, tâm tình rất tốt rời đi.

Ngược lại, tiểu bằng hữu Trì Trì quơ chân múa tay đặc biệt không hài lòng, còn oa oa phun nước miếng với Cố Vân Đông, dường như đang cáo trạng.

Cố Vân Đông vừa cầm khăn lau miệng cho hắn, vừa gật đầu: “Biết biết, cha con xấu nhất, chờ con lớn hơn một chút, con cũng đi nhéo mặt cha, trả thù nha.”

Tiểu Trì Trì rầm rì hai tiếng, lúc này mới vừa lòng, nghiêng đầu dựa vào vai cô, Cố Vân Đông thấy vậy dở khóc dở cười.

Ngày hôm sau, cô dậy sớm tính cùng Thiệu Thanh Viễn đến Tần phủ.

Lần này ra ngoài, cô mang theo Trì Trì. Tiểu gia hỏa sáng sớm mở mắt ra đã ăn vạ trong lòng cô, không cho cô đi.

Dương Liễu mỉm cười, ở bên cạnh lau nước miếng cho hắn: “Hôm qua con đến xưởng không mang theo nó, kết quả nó cả ngày không vui, lúc nằm trong nôi, vừa nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, lập tức đảo mắt nhìn sang, ngay cả sữa cũng không uống. Hôm nay dậy sớm như vậy, nhất định là sợ con lại bỏ rơi nó. Đừng thấy nó còn nhỏ như vậy, nhưng nó rất thông minh, cái gì cũng biết.”

Cũng không biết có phải thằng bé nghe được bà đang khen mình hay không, Trì Trì oa oa kêu lên, nước miếng cũng chảy xuống.

Dương Liễu: “Tiểu tổ tông của bà, bà vừa mới thay yếm cho cháu, cháu xem, lại ướt rồi.”

Bà ấy vội vàng thay cho nó cái mới, sau đó lại đưa một tay nải lớn cho Đồng Thủy Đào mang theo, bên trong toàn bộ đều là đồ dùng của tiểu Trì Trì.

Cố Vân Đông không ngờ mang theo đứa nhỏ ra ngoài lại rắc rối như vậy, cô có chút muốn lùi bước.

Nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng hưng phấn của tiểu tử kia, cô lại áp xuống ý niệm này.

Hơn nữa, hôm qua lúc cô đến Tân Minh Các, nghe Hạ ma ma nói hình như Cát thị cũng có việc muốn tìm cô. Lại đúng lúc, cô đi theo tướng công đến Tần phủ.

“Mẹ, cũng đến giờ rồi, chúng con đi trước đây, mẹ nghỉ ngơi trước đi.”

Dương Liễu vẫn không yên tâm, từ lúc Trì Trì sinh ra đây là lần đầu tiên thằng bé ra cửa, cũng là lần đầu tiên rời khỏi bà.

Nếu không phải sáng nay bà không cẩn thận bị trật chân, không tiện ra cửa, bà nhất định muốn đi cùng.

Bà kéo tay Trì Trì: “Được rồi, ra ngoài đi.”

Thiệu Thanh Viễn bế đứa nhỏ qua, Cố Vân Đông vội vàng đi theo. MAyy dich

Trước mặt cô, Đồng Thủy Đào một tay cầm tay nải, một tay cầm nôi lên xe ngựa.

Trì Trì lần đầu tiên ra ngoài, vừa ra khỏi nhà, trên đường phố cảm giác rộn ràng nhộn nhịp, bầu không khí tràn ngập pháo hoa nháy mắt dâng lên.

Đứa nhóc mở to đôi mắt đen láy, không ngừng xoay người trong lòng cha mình, tay chân hưng phấn vung vẩy.

Đáng tiếc, Thiệu Thanh Viễn mau chóng lên xe ngựa, trực tiếp đặt nó trong nôi, đợi đến khi Cố Vân Đông tiến vào, kéo rèm lại, ngăn tầm nhìn bên ngoài.

Bạn nhỏ Trì Trì: “……” Hả? Cha ơi, cha có còn là con người không?

Cố Vân Đông nhìn thằng bé, cũng nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của nó.

Thằng nhóc kêu lên ê ê a a, nhưng không ai hiểu được ý của nó.

Có lẽ sáng hôm nay thằng bé thức dậy sớm, nó ê a một lát đã cảm thấy mệt mà ngủ thiếp đi.

Cố Vân Đông đắp cho thằng bé một tấm chăn mỏng, lúc này mới mở tay nải do Dương Liễu thu xếp.

Cô đếm một chút, chỉ riêng khăn lau nước bọt đã có tới ba mươi cái. Ngoài ra còn có tã, khăn tắm, khăn sữa, mũ, vớ, trống bỏi, hổ bông, vân vân……

Cố Vân Đông nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: “Cũng nhiều quá đi?”

Cô chỉ ra ngoài có nửa ngày, có thể cũng chưa đến nửa ngày, mẹ cô chuẩn bị nhiều đồ như vậy, là tính để bọn họ qua đêm ở bên ngoài hay sao?

Chẳng trách cần một tay nải lớn như vậy.

Đồng Thủy Đào ở bên cạnh nói: “Phu nhân đã lấy ra rất nhiều thứ, bằng không ít nhất phải có hai tay nải.”

Cố Vân Đông sau một lúc lâu cũng không nói nên lời, nhìn con trai nằm trong nôi đang say giấc, miệng ngậm ngón tay nhỏ ngủ ngon lành, chậc chậc có tiếng.

Cũng may hiện tại có điều kiện tốt, mẹ cô mới chiều nó như vậy.

Cô nhớ rõ khi Vân Thư và Vân Khả còn nhỏ, chỉ có thể nằm trên giường kêu a ba a ba, tã tổng cộng cũng chỉ có năm sáu cái đã rất không tồi rồi.

Cố Vân Đông lắc đầu, xếp đồ đạc vào lại tay nải.

Chờ đến Tần phủ, tiểu Trì Trì vẫn chưa tỉnh, Thiệu Thanh Viễn cầm giỏ nôi xuống, mang theo thằng nhóc vào trong Tần phủ.

Chẳng qua lúc đi được nửa đường, Cố Vân Đông cầm lấy nôi, cô phải đến hậu viện tìm Cát thị.

Còn Thiệu Thanh Viễn mang theo Thiệu Văn đến thư phòng bên kia, Tần Văn Tranh ở đó.

Cát thị đã biết cô tới đây, gọi nha hoàn bên cạnh ra đón cô.

Cố Vân Đông vừa xách theo giỏ nôi, vừa đi theo sau nha hoàn tới hậu viện, Cát thị đang kiểm tra xong bài tập của Tần An Ninh, nói chuyện với con bé.

Nhìn thấy Cố Vân Đông bước vào, ánh mắt An Ninh sáng lên, vội vàng chạy tới.

Nhưng khi nhìn thấy trong nôi Trì Trì đang ngủ, miệng đang mở ra lập tức ngậm lại, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Vân Đông tỷ tỷ, Trì Trì đang ngủ sao? Muội trông nó cho, tỷ nói chuyện với mẹ muội đi.”

“Được, cảm ơn An Ninh.”

Cô đặt nôi lên giường, bảo Đồng Thủy Đào trông chừng, sau đó ngồi xuống ghế trước mặt Cát thị.

Cát thị nhìn con gái cẩn thận đắp chăn cho Trì Trì, con ngươi hơi tỏa sáng nhìn đứa nhỏ, miệng khẽ động, cũng không biết đang thì thầm điều gì.

Nàng hơi thở dài, nhìn thoáng qua bụng mình.

Cố Vân Đông ít nhiều cũng biết tâm sự của nàng.

Thật ra Cát thị muốn có thêm một đứa, tuy Tần Văn Tranh không để ý, nhưng bên ngoài luôn có chút tin đồn nhảm, nói nàng không thể sinh con nối dõi cho Tần gia, sau khi sinh một đứa con gái, sau tám năm cũng không có tin tức.

Hết lần này đến lần khác, trượng phu không chịu nạp thiếp, chỉ sợ Tần gia sẽ tuyệt hậu.

Bình Luận (0)
Comment