Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1107 - Chương 1107. Miệng Không Muốn, Có Thể Cho Người Khác

Chương 1107. Miệng không muốn, có thể cho người khác Chương 1107. Miệng không muốn, có thể cho người khác

Chương 1107: Miệng không muốn, có thể cho người khác

Thiệu Thanh Viễn không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu xuống, lấy ra một cái bình sứ từ trong bọc mang theo bên người.

Sau đó hắn lại yên lặng mở nút bình sứ, đổ ra một viên thuốc.

Cuối cùng Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thiệu Tuệ nói: "Bà nói tiếp đi."

Thiệu Tuệ ngẩn người, trong lòng đột nhiên thông minh sáng sủa hẳn, như nhận ra được điều gì, bà ta vội vàng che miệng của mình lại, trừng mắt lắc đầu, miệng ưm ưm ưm gì đấy, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

"Miệng không muốn, ngươi có thể cho người khác, hoặc, ta sẽ thay ngươi làm cho nó câm." Thiệu Thanh Viễn nói xong, con ngươi trở nên sắc bén, chân phải bước lên phía trước một bước.

Thiệu Tuệ đột nhiên nhớ tới sự độc ác tàn nhẫn khi Thiệu Thanh Viễn đánh con trai mình, lập tức bà ta sợ tới mức hồn bay phách lạc, nhìn viên thuốc trong tay hắn, Thiệu Tuệ không ngừng lắc đầu liên tục. Sau đó bà ta lùi về phía sau hai bước, nhanh chóng xoay người, chạy trối chết.

Thiệu Thanh Viễn 'Hừ' một tiếng, quay người đi đến cửa lớn Thiệu phủ.

Người gác cổng hơi sững sờ nhìn hắn. . . nhìn viên thuốc trong tay của hắn, y không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Thiệu Thanh Viễn nhướng mi, bước lên trước đưa viên thuốc ra: "Có muốn không?"

Người gác cổng vội vàng lắc đầu, ai ngờ Thiệu Thanh Viễn đã ném thẳng vào trong tay y, hắn đi ra xa chỉ để lại một câu: "Yên tâm, là kẹo, độc không chết."

Người gác cổng trừng mắt nhìn, hơi khó tin, y bèn cầm viên thuốc để dưới mũi rồi ngửi ngửi, đúng là không có mùi thuốc, lại có một hương vị thanh khiết.

Ngọt, ngọt thật!!

Thiệu Thanh Viễn một đường thông suốt đi đến Niệm Âm Đường, nơi ở của lão phu nhân.

Lão phu nhân hơi bất ngờ khi thấy Thiệu Thanh Viễn. Đến lúc nghe xong nguyên nhân đến thăm của hắn, lão phu nhân mới trầm mặc cầm niệm châu đếm từng hạt, rất lâu không nói một câu gì.

Thiệu Thanh Viễn rót cho bà một chén trà: "Ngoại tổ mẫu, chuyện này giao cho chúng cháu đi. Nếu thật sự có liên quan đến mưu. . ." Hắn chưa nói hết, nhưng lão phu nhân đã hiểu rõ ý của hắn.

"Tóm lại, Hoài Âm Hầu phủ đừng xen lẫn vào. Cháu cũng sẽ nói suy đoán này cho Tần đại nhân nghe, đến lúc bàn bạc đầy đủ, lại nhìn xem nên giải quyết thế nào cho tốt. Việc của đại cữu mẫu và tam biểu muội, chúng cháu sẽ trả lại sự trong sạch cho cả hai người."

Lão phu nhân vẫn không lên tiếng, bà đứng dậy, đi đến bên cạnh bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ suy tư không biết đang nghĩ về điều gì.

Thiệu Thanh Viễn đứng sau lưng bà cũng không quấy rầy.

Qua hồi lâu, lão phu nhân mới xoay người, trên mặt bà lộ ra một nụ cười: "Tốt, việc này ngoại tổ mẫu giao cho các cháu. Nhưng như ta đã nói, phàm là có chỗ nào cần ngoại tổ mẫu giúp đỡ, cháu nhất định phải nói."

Trong lòng lão phu nhân rất rõ ràng, cho dù Hoài Âm Hầu phủ muốn giúp đỡ cũng chỉ có lòng nhưng không có sức.

Không nói đến việc Hoài Âm Hầu phủ đã xuống dốc, cho dù không xuống dốc, với chỉ số thông minh của hai đứa con của bà đã có thể bị Lỗ vương đè xuống chà sát dưới đất rồi.

Huống chi việc này liên lụy quá nhiều, bọn họ phải vô cùng cẩn thận, tránh cho việc không những không thể giúp được gì, lại còn kéo chân sau.

Thà rằng như thế, không bằng bọn họ cứ an phận ở yên. Lúc có việc cần dùng đến họ, bọn họ sẽ tận tâm tận lực, không có việc cần dùng, bọn họ cũng không tạo thêm phiền toái.

Lão phu nhân cầm lấy tay của Thiệu Thanh Viễn, thoáng có chút khổ sở, u sầu nói: "Các cháu phải hết sức cẩn thận, biết không?"

"Ngoại tổ mẫu yên tâm." Thiệu Thanh Viễn nở một nụ cười cho bà an tâm, chợt hắn lại nghĩ đến một chuyện khác: "Đúng rồi, còn có Thái gia, cháu đoán chừng bọn họ sẽ không nửa đường bỏ cuộc như vậy. Hôm nay không thể vào cửa, ngày mai sợ là họ còn có thể nghĩ cách "đến thăm". Cháu. . ."

Thiệu Thanh Viễn còn chưa nói hết đã bị lão phu nhân ngắt lời.

"Cháu cứ xử lý chuyện của Lỗ vương đi, việc của Thái gia, ta vẫn có thể giải quyết được."

Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc: "Ngoại tổ mẫu định giải quyết như thế nào?"

"Khiến cho bọn hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy sẽ không có thời gian đến tìm và gây phiền toái cho chúng ta." Con ngươi của lão phu nhân xuất hiện một tia ý lạnh.

Từ lúc Thái Tân vạch tội Hoài Âm Hầu, bà đã cho người nhìn chằm chằm Thái Tân. Tuy Thái Tân đã nhận được giáo huấn, nhưng với tính tình kia của bọn hắn, không chừng vẫn sẽ lại làm ra việc ngu xuẩn gì đó.

Cho nên, trong tay lão phu nhân còn nắm điểm yếu của đám người đó.

Quả nhiên, ngày hôm sau, Thiệu Tuệ không còn thời gian đến Thiệu phủ gây chuyện.

Bởi vì tin tức về ngoại thất của Thái Tân bị phát hiện.

Cách đây vài năm trước, Thái Tân cũng đã nuôi một ngoại thất thân kiều thể nhuyễn bên ngoài, chỉ có điều thân phận của người ngoại thất này không tiện đưa ra ánh sáng, cho nên ông ta không có cách nào nạp vào phủ.

Nhưng nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, đằng này người ngoại thất kia lại sinh cho Thái Tân một đứa con trai.

Đây là việc có thể nói là cực kỳ khủng khiếp, Thiệu Tuệ vênh váo tự đắc ở Thái gia nhiều năm như vậy, còn không phải vì ở thế hệ đồng lứa với bà ta trong Thái gia, chỉ có một mình bà ta là có con trai thôi sao?

Hiện tại lại xuất hiện một người con riêng, hơn nữa ngoại thất kia tuổi trẻ tướng mạo đẹp, nàng hơn Thiệu Tuệ không biết bao nhiêu lần.

Thiệu Tuệ làm sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt được, bà ta dẫn theo người tìm đến tận cửa.

Ai ngờ ngoại thất kia cũng là kẻ thông minh, nếu không thì làm sao nàng có thể dụ dỗ người coi trọng quy củ như Thái Tân cho phép nàng sinh một đứa con riêng được. Thậm chí nàng ta còn không có ý định đưa con trai vào Thái phủ, chờ đến lúc nào con của nàng ta lớn lên, có đầy đủ khả năng ứng phó lại người anh trai Thái Văn Khiêm kia rồi mới tính tiếp.

Tóm lại là vị ngoại thất này vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức. Chờ tương lai con trai nàng ta có thể đẩy tên Thái Văn Khiêm không nên thân kia đi, các nàng có thể trở thành chủ tử của Thái gia rồi.

Nhưng hiện giờ sự việc vỡ lở ra, Thiệu Tuệ tìm tới cửa, ngoại thất kia cũng chỉ có thể đối đầu với bà ta.

Ngoại thất kia không hề sợ hãi Thiệu Tuệ. Mấy năm nay, Thiệu Tuệ bị nuông chiều đến mức tính tình vừa ngu xuẩn lại vừa xấu xa. Nàng kia chỉ cần khẽ gọi một tiếng, Thái Tân vốn không còn kiên nhẫn với Thiệu Tuệ đương nhiên sẽ đứng về phía nàng ta.

Hơn nữa hai lão nhân gia ở Thái phủ đã lớn tuổi nha, đương nhiên luôn trông mong việc trong nhà có thể con cháu đầy đàn, con trai có thể khai chi tán diệp.

Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, trong nhà cũng nạp hai ba người thiếp thị, lại chỉ có Thiệu Tuệ sinh một người cháu trai, mấy người kia đều là cháu gái.

Hiện giờ thật vất vả mới có thêm một đứa cháu trai, hơn nữa lại ngoan ngoãn lễ phép, vô cùng giống Thái Tân, miệng cũng ngọt, làm cho hai ông bà Thái gia cực kỳ vui mừng.

Cho dù đây là con trai của ngoại thất thì thế nào? Sau này nạp nàng ta vào phủ, đứa nhỏ này chính là con của vợ lẽ rồi.

Có hai lão nhân làm chỗ dựa, lực lượng của ngoại thất càng thêm dồi dào.

Thiệu Tuệ tức muốn chết nhưng không thể làm được gì. Tuy Thiệu Tuệ có nhà mẹ đẻ, Nhưng bà ta sớm đã cãi nhau, trở mặt với nhà mẹ đẻ rồi.

Cho nên người giúp đỡ Thiệu Tuệ cũng chỉ có đứa con trai Thái Văn Khiêm và vợ của hắn mà thôi.

Liên quan đến ích lợi của nhà mình, sức chiến đấu của hai vợ chồng Thái Văn Khiêm cũng là đánh thật ăn thật đấy.

Toàn bộ Thái gia huyên náo long trời lỡ đất, đấu đá túi bụi, bị không ít người ở kinh thành nhìn vào chê cười.

Thái Tân cũng muốn dẹp loạn trận tranh chấp này, ông ta không có kiên nhẫn với Thiệu Tuệ, nhưng hiện tại lại là lúc cần dùng đến bà ta, điều này làm cho ông ta thấy xoắn xuýt.

Bởi vì thường xuyên qua lại như thế, căn bản Thái Tân cũng không thể nghĩ ra cách nào để xử lý, cho nên việc tranh đấu càng ngày càng hừng hực khí thế hơn.

Bản thân Thái Tân đang sứt đầu mẻ trán, ông ta cũng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà Lỗ vương thế tử giao cho.

Cuối cùng, Thái Tân thật sự không thể nhịn được nữa, cũng không biết là bị gì, lúc ngoại thất và Thiệu Tuệ đang đánh nhau, Thái Tân nhìn thấy trên mặt ngoại thất bị cào một cái, ông ta nhất thời không khống chế được lửa giận trong lòng, bèn đẩy mạnh Thiệu Tuệ ra ngoài.

Đầu Thiệu Tuệ đập vào khung cửa, hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, bà ta không thể tỉnh lại.

Không chết được, cũng không tỉnh được, Thiệu Tuệ trở thành người thực vật rồi.

Bình Luận (0)
Comment