Chương 1106: Mấy người Cố Vân Đông là quân cờ
Nếu Lỗ vương thật sự trọng tình trọng nghĩa như vậy thì sao hắn lại có thể không quan tâm đến việc sống chết của Đỗ Mông được?
Thế thì ngoại trừ lý do này, thực tế nhất chính là Lỗ Vương rõ ràng đã đạt được chỗ tốt từ chuyện kia. Đó là việc hắn có thể trở lại triều đình, tham dự triều chính, tiến vào tầm mắt của Hoàng thượng và đủ loại quan lại.
Lỗ vương mượn việc của Cổ Gia, để cho bản thân hắn một lần nữa leo lên vũ đài chính trị.
Kể từ đó, những manh mối mờ ám kia cũng dần trở nên rõ ràng...
Cố Vân Đông chậm rãi ngồi lại ghế, vì suy đoán của cả hai mà kinh hãi không thôi.
"Cho nên, vào đầu năm ngoái Lỗ vương đã bắt đầu bố trí ván cờ này rồi sao? Chúng ta đều là quân cờ trong tay hắn?"
Mẹ nó, sao cứ phải lao tâm thế này?
Đột nhiên phát hiện việc bản thân rõ ràng bị kẻ khác lợi dụng, vấn đề là, cho đến bây giờ bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua Lỗ vương lần nào.
Hơn nữa, cho dù biết rõ bản thân bị lợi dụng, bọn họ cũng chỉ có thể là quân cờ nói gì nghe nấy, đóng chặt Cổ gia ở đảo Lâm Tầm.
"Cũng có ngoại lệ đấy." Thiệu Thanh Viễn nói.
"Ngoại lệ nào."
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Cố Vân Đông: "Nàng."
Cố Vân Đông chỉ chỉ bản thân, cô không hiểu cho lắm.
Thiệu Thanh Viễn mỉm cười nói tiếp: "Nàng phát hiện vòng tay kia ở chỗ Tuân thị, tìm ra nguyên nhân mẹ ta bị bệnh, cuối cùng làm cho Tuân thị bị hưu. Sau đó, bởi vì mang thai ở hẻm Đăng Lung lại gặp Cao Phong, biết được thân thế của Bạch Chi Ngôn, cũng biết được âm mưu của Tuân Tri phủ."
Cho nên đối với Thiệu Thanh Viễn mà nói, Cố Vân Đông chính là phúc tinh lớn nhất trong đời này của hắn.
Cố Vân Đông bị hắn nói đến độ ngượng chín người, chỉ là rất nhanh sau đó cô lại thở dài: "Có thể cũng chính bởi vì sớm biết được bộ mặt thật của Tuân Tri phủ, cho nên hiện tại bọn chúng chó cùng rứt giậu, bắt đầu đối phó với Bạch gia, đối phó với chúng ta."
"Thế này không phải rất tốt sao? Tốt hơn việc chờ sau này bọn chúng đủ lông đủ cánh, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới phát hiện ra."
Nói như vậy cũng đúng, Cố Vân Đông thoáng an tâm một ít.
"Nếu thật sự là như thế, vậy chàng xem, những lời chúng ta nghe được trong rừng kia, có thể nào cũng là giả dối không?" Sau khi Cố Vân Đông tỉnh táo lại, đầu óc bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ: "Chàng có nghĩ, nếu Lỗ Vương phủ muốn đối phó với chúng ta thì mục đích cuối cùng của mọi việc chúng làm chính là chúng ta. Nhưng những lời Sở Bảo Nghiên nói trong rừng kia, thật sự quá kỳ quái. Sở Bảo Nghiên nói Tuyên Trác muốn Thiệu Lan Thuần chết, chỉ có một câu đơn giản như thế, lại phải đặc biệt hẹn Thái Tân đến nơi dã ngoại hoang vu để nói sao, còn tránh đi hộ vệ để nói nữa?"
Những lời này, càng giống như cố ý nói cho bọn họ nghe vậy.
Thế tử Lỗ vương nói gần nói xa, đổ tất cả sai lầm lên trên đầu Tuyên Trác, phải chăng đã biết rõ bọn họ đang âm thầm theo dõi chúng, muốn cho bọn họ đối phó với thái phó?
Hơn nữa Lỗ vương biết rõ bọn họ và Tần Văn Tranh, Dịch Tử Lam có quan hệ tốt, suy nghĩ sâu thêm một ít, không phải là muốn cho thái phó và Tần Văn Tranh, những tâm phúc của hoàng đế tự giết hại lẫn nhau, lưỡng bại câu thương hay sao?
Thật sự quá thâm độc rồi.
"Sở Bảo Nghiên này sớm không ra khỏi cửa muộn không ra khỏi cửa, lại chọn ngay lúc chúng ta đến nhà xưởng bên ngoài thành rồi mới hẹn gặp Thái Tân. Hẹn gặp chỗ nào không hẹn, lại đi vào trong rừng cách đó không xa. Thời gian thật đúng là trùng hợp, lại vừa lúc cưỡi ngựa chạy đến trước mặt xe ngựa chúng ta."
Thiệu Thanh Viễn cũng hiểu được có hơi nhiều sự đúng lúc rồi.
Nhưng, nếu không phải Đỗ Thiên Khánh đã gặp Hình Văn Minh, nói về việc thấy hắn ở phủ Lỗ Vương, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông sẽ không thể nào nghĩ ra được mục đích của Lỗ vương là bọn họ, cũng sẽ không đào sâu vào bên trong.
"Còn có một việc." Cố Vân Đông ngẩng đầu lên nói: "Chính là vị Tuyên công tử kia và phu nhân của hắn."
"Bên ngoài đồn rằng tình cảm giữa Tuyên Trác và phu nhân của hắn không tốt, luôn tranh cãi suốt ngày, thậm chí còn có lời đồn Tuyên thiếu phu nhân chưa bao giờ thích Tuyên thiếu gia, cũng không cho phép hắn nạp thiếp, hở một chút lại uy hiếp hắn."
Cố Vân Đông thở ra một hơi: "Nói y như rằng hai người kia chuẩn bị lật mặt hòa ly vậy, nhưng hôm nay, những điều thiếp thấy lại khác với lời đồn."
"Khác thế nào?"
"Lúc có người xông đến, Tuyên Trác đứng ở bên cạnh lập tức che chở cho Tuyên thiếu phu nhân. Sau khi phu nhân của hắn lên xe ngựa, nàng ấy dùng khăn lau đi vệt nước đọng trên càng xe, tránh cho việc Tuyên công tử trượt chân. Còn có, lúc Tuyên thiếu phu nhân nghe Tuyên Trác đến đón nàng, tuy nàng ấy thì thà thì thầm với khuôn mặt tràn đầy vẻ bất mãn, nhưng động tác đứng dậy lại không hề chần chờ một chút nào. Sau khi Tuyên thiếu phu nhân đi ra ngoài, ánh mắt của Tuyên Trác nhìn nàng ấy tung tăng nhảy nhót đấy."
Cố Vân Đông là người từng trải, cô vô cùng chú ý đến những chi tiết nhỏ như thế này.
Những chi tiết nhỏ như thế này, có thể làm cho người khác biết rõ tình cảm của hai người kia đến cùng là tốt hay xấu.
Tuyên Trác rất để ý đến phu nhân của hắn, so với kẻ thấy sắc nổi lòng tham nào đó trong miệng Sở Bảo Nghiên, hoàn toàn là hai con người khác nhau.
Tại sao Tuyên thiếu phu nhân xuất thân nhà võ tướng lại cùng Tuyên Trác con cháu dòng dõi thư hương kết làm phu thê? Có lẽ nào là do chính Tuyên Trác cầu hôn?
Chính vì điều này, càng khiến cho Cố Vân Đông xác định, Sở Bảo Nghiên đã cố ý nói những lời kia để làm cho bọn họ hiểu lầm.
Lỗ vương muốn mượn tay của bọn họ để đối phó với thái phó.
Dù sao mặc kệ bên nào thắng, hắn đều có thể ngồi ngoài cuộc, ngư ông đắc lợi.
Nghĩ vậy, Cố Vân Đông hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thiệu Thanh Viễn vỗ vỗ thê tử: "Mặc kệ suy đoán của chúng ta là đúng hay sai, tóm lại chúng ta sẽ không để yên cho phủ Lỗ Vương. Hiện giờ vẫn chưa xác định bên phía thái phó thật sự có qua lại gì với Lỗ vương hay không. Lát nữa, dùng cơm trưa xong, ta sẽ đến Hầu phủ trước, nói những chuyện xảy ra hôm nay cho ngoại tổ mẫu biết, để bà ấy có sự chuẩn bị."
"Được."
Cố Vân Đông gật đầu, lại cho người đem đồ ăn lên.
Lúc này đã qua buổi trưa rồi, chỉ là bọn họ bận rộn nhiều việc, cũng không có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Thiệu Thanh Viễn ăn rất nhanh, không bao lâu sau đã đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Hộ vệ của đại cữu cữu Thiệu Thanh Viễn còn ở Đỗ gia ngoài thành, hắn cũng phải nhanh chóng đi thông báo cho bọn họ.
Ai ngờ Thiệu Thanh Viễn đến cửa Thiệu phủ, lại vừa lúc đụng phải Thiệu Tuệ ở ngoài cổng muốn đi vào.
Thiệu Tuệ đang tranh luận dây dưa với người gác cổng, bà ta muốn vào trong phủ.
Chỉ là người gác cổng kia đã được lão phu nhân dặn dò, một mực ngăn cản không cho Thiệu Tuệ vào.
Thiệu Tuệ thẹn quá hoá giận, vừa định lên giọng trách mắng, bà ta vừa lùi ra bậc thang đằng sau mấy bước, suýt chút nữa là đụng phải Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Tuệ bỗng nhiên quay đầu, cả hàng lông mày đều dựng hết lên.
Cũng không biết là do Thiệu Tuệ quá hận Thiệu Thanh Viễn vì đã đánh con trai bà ta, hay do có Lỗ vương ở đằng sau làm chỗ dựa. Vừa thấy mặt Thiệu Thanh Viễn, Thiệu Tuệ đã không khống chế được cơn giận trong lòng, hung hăng mắng: "Sao ngươi lại ở chỗ này? Ai bảo ngươi đến đây?"
Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng nhìn bà ta, không ngờ tốc độ của Thái Tân nhanh thật đấy. Ông ta vừa mới cùng thế tử Lỗ Vương tách ra quay về thành, lập tức lại cho phu nhân tới kiếm chuyện rồi hả? MAyy dich
Thiệu Tuệ thấy Thiệu Thanh Viễn không mở miệng, càng hận đến ngứa răng, dường như nghĩ đến điều gì, bà ta đột nhiên cười rộ lên, giễu cợt: "Ah, ngươi là đại phu, ngươi tới xem bệnh cho Thiệu Lan Thuần phải không nào? Không ngờ ngươi lại nhiệt tình đến vậy, kẻ biết chuyện chắc hẳn sẽ gọi ngươi là đại phu có tấm lòng nhân ái của thầy thuốc, người không biết còn tưởng rằng ngươi và Thiệu Lan Thuần kia có quan hệ mờ ám gì đó với nhau đấy, mới làm cho ngươi nhiệt tình như vậy, ba ngày hai bữa đều chạy đến Hầu phủ. Dù sao thì ngươi và Hầu phủ này cũng chẳng có tí quan hệ gì mà đúng không?"