Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1105 - Chương 1105. Đỗ Thiên Khánh: Ta Đã Gặp Hắn

Chương 1105. Đỗ Thiên Khánh: Ta đã gặp hắn Chương 1105. Đỗ Thiên Khánh: Ta đã gặp hắn

Chương 1105: Đỗ Thiên Khánh: Ta đã gặp hắn

Cố Vân Đông nhìn về hướng nàng chỉ, quả thật thấy một công tử trẻ tuổi bước xuống xe ngựa.

Chỉ có điều Tân Minh Các không cho nam tử vào, cho nên hắn chỉ có thể đứng ở cửa nhìn vào bên trong, sau khi thấy Tuyên thiếu phu nhân, hắn bèn nhờ nữ tiểu nhị hỗ trợ vào gọi người một tiếng.

Tuyên thiếu phu nhân bĩu môi, đứng dậy đi ra trước quầy, sau khi nàng thanh toán bạc thì cười lạnh bước ra ngoài cửa.

Cố Vân Đông lập tức đuổi theo.

Tuyên Trác thấy thê tử đi ra, vội vàng đến nghênh đón, nhưng vừa bước lại gần, hắn lập tức nhíu mày lùi về phía sau một bước, khó chịu hỏi: "Nàng lại uống rượu à? Không phải đã nói nàng đừng uống rượu nữa hay sao?"

"Ta uống rượu thì sao nào? Ta uống có tí rượu trái cây chàng cũng muốn quản?" Tuyên thiếu phu nhân lớn lên ở biên cương, tửu lượng rất tốt, cũng không kém cha và anh trai mình bao nhiêu.

Chỉ uống hai chén rượu trái cây vào bụng mà thôi, đối với Tuyên thiếu phu nhân mà nói giống y hệt việc uống nước lã vậy. Đừng nói là say, cả bước đi cũng không hề run một tí nào.

Nàng nhìn Tuyên Trác, cũng mặc kệ việc đang ở trên đường cái, bắt đầu chất vấn: "Hai ngày nay chàng đã đi đâu? Sao không ở nhà? Hả?"

Tuyên Trác nhẹ nhàng kéo nàng lại, nở một nụ cười hơi nịnh nọt: "Ta có vài việc phải làm, lúc này chẳng phải đã vội vàng đến đây đón nàng rồi sau? Đi nào, lên xe trước, có lời gì chúng ta về phủ rồi nói tiếp, cẩn thận một chút."

Tuyên thiếu phu nhân bỏ tay của hắn ra: "Không cần chàng đỡ, ta có thể tự đi."

Nói xong, cả ghế nhỏ cũng không cần, nàng bước thẳng lên xe ngựa.

Tuyên Trác đứng tại chỗ một chút, lại tươi cười thêm lần nữa, lúc này hắn mới giẫm chân phải nhảy lên xe.

Cố Vân Đông xem hết từ đầu đến cuối, mắt thấy xe ngựa của bọn họ dần dần đi xa, cô cũng cáo từ với Hạ ma ma, đi về phía xe ngựa nhà mình.

"Đi thôi."

Xe ngựa chậm rãi đi xa Tân Minh Các, về hẻm Hợp Thái.

Đến cửa nhà, Cố Vân Đông mới thở phào một hơi, vịn tay Thiệu Thanh Viễn bước xuống.

Nhưng, đoàn người vừa bước vào cửa nhà, lại thấy người không muốn gặp nhất.

Quả nhiên, Hình Văn Minh lại tới nữa.

Hiện tại Thiệu Thanh Viễn không có tâm tư ứng đối với hắn, vì vậy, lúc đi vào nhà trên mặt Thiệu Thanh Viễn không tỏ thái độ gì: "Sư thúc sao lại đến nữa vậy?"

"Ta vừa đi gặp Lôi Nham, hiện giờ hắn đã có thể đi vài bước, xem ra hiệu quả trị liệu rất tốt."

"Ừm, chờ qua một thời gian ngắn nữa chắc hắn có thể về nhà dưỡng bệnh rồi."

Hình Văn Minh thấy Thiệu Thanh Viễn không có hứng nói chuyện, đại khái hắn cũng hiểu không thể nóng vội cho nên hắn ta vô cùng thức thời mở miệng: "Nghe nói hôm nay các ngươi ra khỏi thành đúng không? Ta thấy các ngươi hình như rất mệt mỏi. Vậy ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, đúng lúc ta cũng có việc phải đi y quán Huệ Dân một chuyến, ta đi trước."

"Được, sư thúc đi thong thả."

Hình Văn Minh cười cười: "Được rồi, không cần tiễn, hôm khác ta lại đến."

Cố Vân Đông giật khóe miệng, ngươi lại đến vào hôm khác???

Dù sao thì lát nữa bọn họ cũng định đi một chuyến đến phủ Hoài Âm Hầu, Hình Văn Minh một mình ở Thiệu phủ cũng đáng lo đấy. Hắn có thể rời đi sớm là tốt nhất.

Cố Vân Đông uống một ngụm trà, quay đầu nói với Đỗ Thiên Khánh: "Ta sẽ nói Thủy Đào gọi La Kỳ tới, hiện tại ngươi có dự định gì không? Đưa La Kỳ ra khỏi thành hay đưa con bé đến Tần phủ??"

Cô hỏi xong, mới phát hiện tâm tư của Đỗ Thiên Khánh không ở chỗ này.

Hắn nhìn chằm chằm về phía cửa, nhíu nhíu mày, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.

Cố Vân Đông giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn: "Ngươi làm sao vậy?"

"Ah, không, không có gì." Đỗ Thiên Khánh đáp: "Vừa rồi người kia, là, sư thúc của Thiệu đại nhân à?"

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Đỗ Thiên Khánh khẽ nhíu lông mày, do dự một lát mới nói tiếp: "Ta cũng không biết có được tính là vấn đề không. Chỉ là ta, đã gặp hắn ở phủ Lỗ Vương."

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nghe thấy thế đều sững sờ, gặp Hình Văn Minh ở phủ Lỗ Vương sao?

"Lúc nào?" Thiệu Thanh Viễn hỏi.

Đỗ Thiên Khánh suy nghĩ: "Mấy tháng trước khi ta xuất phát đi đảo Lâm Tầm, khoảng đầu năm ngoái, đúng, chính là lúc đó."

Đầu năm ngoái, vào đầu năm ngoái sao?

Đây không phải là trước lúc đại hội thảo luận nghiêm cứu y thuật sao? Nhưng không phải Hình Văn Minh đã nói, đoạn thời gian kia hắn vẫn luôn ở phía nam à? Tại sao lại có thể xuất hiện ở kinh thành?

Trong đầu Cố Vân Đông lờ mờ hiện lên một suy nghĩ nào đó, cô hỏi Đỗ Thiên Khánh: "Lúc hắn xuất hiện ở phủ Lỗ Vương, trong vương phủ có người bị bệnh cần đại phu không?"

"Không có, ta không nghe nói có ai cần mời đại phu cả. Hơn nữa, lúc vị Hình tiên sinh này vào vương phủ, hắn cũng tận lực che dấu hành tung của bản thân, trong lúc vô tình ta mới có thể gặp được hắn đấy."

Hình Văn Minh xuất hiện ở phủ Lỗ Vương, hắn. . .

Cố Vân Đông đột ngột ngẩng đầu lên, cùng lúc đó, Thiệu Thanh Viễn cũng đột nhiên nhìn về phía cô.

Tầm mắt của hai người nhìn nhau, trong con ngươi đều thấy được sự khiếp sợ khó có thể diễn tả nổi.

"Thiếp bỗng có một suy đoán."

"Ta cũng vậy."

Đỗ Thiên Khánh nhìn xung quanh một chút, không hiểu cả hai đang nói về cái gì.

Đúng lúc này, La Kỳ cũng được Đồng Thủy Đào mang đến, cô bé kích động chạy tới: "Cữu cữu, sao người lại tới đây?"

Đỗ Thiên Khánh thấy thái độ của hai người Thiệu Thanh Viễn, biết là đã xảy ra chuyện gì, cho nên hắn không quấy rầy thêm, chỉ nắm tay của La Kỳ sang một bên nói chuyện.

Cố Vân Đông im lặng một hồi lâu, sau đó mới khô khốc mở miệng: "Chàng nói xem, có phải thật ra phủ Lỗ Vương muốn đối phó với chúng ta. Hoài Âm Hầu phủ chỉ bị bọn hắn lấy làm bàn đạp thôi?"

Thiệu Thanh Viễn nặng nề gật đầu: "Hình Văn Minh giống Tuân Tri phủ của phủ Linh Châu, hắn kết giao rất thân với phủ Lỗ Vương. E là Lỗ vương và Tuân Tri phủ đã sớm cấu kết cùng một chỗ, nếu như thế, Lỗ vương kia khẳng định cũng biết quan hệ giữa chúng ta và phủ Hoài Âm Hầu. Tuân Tri phủ ở phủ Linh Châu đối phó với Bạch gia, đương nhiên Lỗ vương ở kinh thành cũng muốn đối phó chúng ta."

Nếu đúng là vậy, thế thì Hoài Âm Hầu phủ hoàn toàn bị bọn họ liên lụy.

Cố Vân Đông đột nhiên cắn chặt răng: "Lỗ vương và Tuân Tri phủ cấu kết cùng một chỗ rốt cuộc muốn làm gì? Hắn là Vương gia, thông đồng với quan lại địa phương, nói không có mục đích gì mờ ám, đến thiếp cũng không tin." MAyy dich

"Lỗ vương đã là vương gia rồi, việc có thể hấp dẫn hắn, làm hắn bí quá hoá liều, có lẽ, cũng chỉ có chuyện kia mà thôi."

Thiệu Thanh Viễn nói xong, nhìn Cố Vân Đông một cái.

Sự khiếp sợ trong mắt hai người càng lớn, nếu Lỗ vương thực sự có lòng dạ không tốt, thế thì mọi chuyện càng phức tạp rồi. Đã không phải là việc bọn họ có thể một mình giải quyết.

"Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của chúng ta thôi." Giờ phút này Cố Vân Đông lại tình nguyện hy vọng, mọi việc thật sự chỉ là ân oán cá nhân mà thôi, giả như có liên quan đến việc tranh quyền đoạt vị, thế thì sẽ liên lụy đến rất nhiều thứ. Hơn nữa trong tất cả các triều đại, chỉ cần phát sinh những chuyện thế này, kết quả xảy ra đều là máu chảy thành sông.

"Nhưng nếu dựa theo suy đoán này tiếp tục cân nhắc, có rất nhiều chuyện, đã có dấu vết có thể lần theo." Thiệu Thanh Viễn nói tiếp: "Mấy năm trước kia Lỗ vương vẫn luôn không quan tâm đến việc triều chính cũng không tham gia nghị sự ở triều đình. Bởi vì Đỗ Thiên Khánh thỉnh cầu nhờ hắn hỗ trợ điều tra việc của Cổ Gia, hắn mới có thể một lần nữa vào triều. Nếu như Lỗ vương đã sớm biết được ân oán giữa mẹ ta và Cổ gia thông qua Tuân Tri phủ, vậy khẳng định hắn cũng có thể suy đoán ra việc Bạch gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép Cổ gia được đặc xá rời khỏi đảo Lâm Tầm trở về kinh thành. Lỗ vương biết rõ kết quả, nhưng vẫn đi xin Hoàng thượng lật lại bản án cho Cổ gia, vì sao chứ? Làm sao có chuyện hắn thật sự muốn báo đáp ân cứu mạng của Đỗ Thiên Khánh được?"

Bình Luận (0)
Comment