Chương 1120: Tạ thị nghe lén
Cô đưa Nhị phu nhân rời khỏi hồ, đi về viện phía sau.
Đúng lúc này Tạ thị nhìn thấy Cố Vân Đông, nàng vội vàng đi theo.
Khi thấy Cố Vân Đông và Nhị phu nhân vừa nói vừa cười đi lòng vòng, nàng vội vàng đi nhanh vài bước, muốn ngăn người lại.
Ai biết được khi đến gần thì đột nhiên nghe thấy tên của mình.
"Hôm nay nhờ ngươi, cũng nhờ Nghi trưởng công chúa và Tuyên thiếu phu nhân hỗ trợ nói giúp, bằng không lời đồn đãi bên ngoài sẽ bao phủ cả Hầu phủ rồi. Ngươi nhìn vợ Hồng Khang, trải qua một phen vừa rồi, hiện giờ cả người đều thả lỏng, ngồi trên thuyền vui vẻ không suy nghĩ, ngay cả chúng ta rời đi cũng không lo lắng."
Đây là giọng nhị phu nhân?
Nghe được nàng khen ngợi mình, Tạ thị vẫn rất cao hứng.
Nàng há miệng, vừa định nói không cần để ý rồi đi ra ngoài, nhưng ngay sau đó nghe thấy tiếng cười lạnh của Cố Vân Đông: "Trưởng công chúa thì thôi, còn vị Tuyên thiếu phu nhân kia, vẫn nên quên đi." MAyy dich
Nhị phu nhân sửng sốt: "Làm sao vậy? Ngươi và nàng ấy có mâu thuẫn gì sao?"
“Cháu có thể mâu thuẫn gì với nàng ấy? Cháu chỉ là, không quen nhìn phủ Thái Phó kiêu ngạo như vậy. Hoài Âm Hầu phủ chúng ta, đã bị trượng phu của vị Tuyên thiếu phu nhân kia, chính là Tuyên Trác hại, mới biến thành bộ dáng như hôm nay."
Nhị phu nhân kinh hãi: "Lời này của ngươi có ý gì? Hầu phủ chúng ta có vấn đề với phủ Thái Phó khi nào? Vân Đông, lời này không thể nói lung tung được.”
"Cháu không nói lung tung." Trong giọng Cố Vân Đông mang theo tức giận: "Nhị cửu mẫu, người không biết, ngày đó ở Lỗ vương phủ, người cùng Tam biểu muội ở chung một phòng, vốn cũng không phải là thế tử Lỗ vương mà là Tuyên Trác."
Nhị phu nhân kinh ngạc: "Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Tạ thị càng khiếp sợ mở to hai mắt, không dám tin mà nín thở.
Cố Vân Đông cười lạnh, nói: "Tuyên Trác bất mãn thê tử trong nhà quản quá nghiêm, ngay cả thị thiếp cũng không có, chỉ có thể ở bên ngoài vụng trộm. Ngày đó hắn nhìn thấy Tam biểu muội ở một mình nên đã nổi lên sắc tâm, quỷ mê tâm khiếu muốn xuống tay với Tam biểu muội, kết quả những người khác kịp thời đến, lúc này mới không để cho hắn thực hiện được. Nhưng vì hắn không thể bại lộ thân phận của mình, cho nên để thế tử Lỗ vương giúp hắn chống đỡ.”
Nhị phu nhân cảm thấy mình như nghe được điều không thể tưởng tượng được, thân thể bà lay động một chút, nói: "Làm sao có thể chứ? Lỗ vương phủ và phủ Thái Phó, không phải là quan hệ không tốt sao? Sao thế tử Lỗ vương có thể giúp Tuyên Trác chịu tội?”
“Nhị cữu mẫu, chúng ta đều bị lừa. Kỳ thật Lỗ vương phủ và Tuyên phủ chỉ là mặt ngoài bất hòa, bên trong căn bản là cá mè một lứa. Thế tử Lỗ vương và Tuyên Trác còn là bạn tốt, quan hệ bí mật của hai người cực kỳ tốt."
“Vân Đông, làm sao cháu biết những chuyện này? Ai nói vậy?"
Cố Vân Đông nghiến răng nghiến lợi: "Lần trước cháu và phu quân theo dõi thế tử Lỗ vương, chính tai nghe hắn nói chuyện với gã sai vặt bên cạnh. Hắn nói mình và Tuyên Trác là bạn tốt, còn từng giúp hắn ta gánh họa nhiều lần.”
Nhị phu nhân thật lâu vẫn không mở miệng, một lúc lâu sau mới như muốn khóc nói: "Cho nên, hiện giờ không chỉ Lỗ vương phủ muốn đối phó Hoài Âm Hầu phủ chúng ta, ngay cả Thái Phó cũng sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, phải không?"
"Nhị cữu mẫu, người không cần lo lắng, không phải còn có chúng cháu sao? Cháu nhất định sẽ tìm được chứng cớ, chứng minh Tuyên Trác mặt người tâm ma, trả cho Hoài Âm Hầu phủ sự trong sạch. Hiện tại, không phải bọn họ không buông tha chúng ta, là chúng ta, không dễ dàng buông tha bọn họ.”
Cố Vân Đông nói xong, hung hăng vỗ về phía vách tường bên cạnh. MAyy dich
Nhị phu nhân vội vàng nắm lấy tay cô: "Ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động, phủ Thái phó không dễ đối phó như vậy. Ngươi và Thanh Viễn còn trẻ, đừng làm chuyện không đáng với mình.”
“Nhị cửu mẫu, người không cần khuyên, đây không chỉ là ý của cháu, cũng là ý của phu quân. Mọi người là thân nhân của chúng cháu, là trưởng bối, nào có đạo lý trưởng bối chịu ủy khuất lớn như vậy, chúng cháu lại làm như không thấy? Vậy chẳng phải chúng cháu là người bất hiếu sao? Hơn nữa, sau lưng chúng ta còn có Bạch phủ, nếu cha mẹ biết, cũng sẽ không mặc kệ. Nhất là tổ phụ, với tính tình của ông ấy, sợ là sẽ gọi hơn một trăm đồ đệ của mình tới để dốc lực cho thông gia."
Nhị phu nhân nghe vậy, hơi thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến Bạch gia sao?”
“Lời này cũng không thể nói như vậy, chuyện đến lúc này, cho dù chúng ta không làm gì, đối phương cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Hơn nữa hôm nay phủ Thái Phó cũng sẽ biết quan hệ của chúng ta.”
Cố Vân Đông nói: "Huống chi, hành động của Tuyên Trác chính là muốn giết người diệt khẩu."
Nhị phu nhân hít mạnh một hơi khí lạnh” "Giết người diệt khẩu? Ý ngươi là sao? Hắn sẽ giết ai?"
“Tam biểu muội."
"Tại sao?"
“Ngươi, tam biểu muội ngươi cũng đã thảm như vậy rồi, hiện giờ thanh danh đã bị hắn hại, vì sao hắn còn muốn giết nàng?”
“Không phải vì sợ Tam biểu muội nhận ra thân phận của hắn sao? Lúc ấy tam biểu muội hôn mê, kỳ thật căn bản không nhìn thấy Tuyên Trác, nhưng Tuyên Trác sợ nha, nếu bị nhận ra thì không phải sẽ bại lộ hành vi ghê tởm của hắn sao? Cho nên hắn mới nhờ thế tử Lỗ vương hỗ trợ, mặc kệ Tam biểu muội có nhìn thấy hắn hay không, đều không được lưu lại hậu hoạn, diệt cỏ tận gốc. Cháu và phu quân tận mắt nhìn thấy thế tử Lỗ vương và Thái Tân gặp mặt, Sở Bảo Nghiễn muốn phu nhân Thái Tân thường xuyên đến Hầu phủ, kích thích Tam biểu muội, để nàng tìm chết.”
Nhị phu nhân nghe mà kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin.
Một lúc lâu sau, bà nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói: "Sao có thể ác độc như vậy? Sao có thể ác độc như vậy?? Lan Thuần là một cô nương vô tội, đã bị bọn họ hại đến tinh thần thất thường, cả ngày ngây ngô không dám ra ngoài, nhưng bọn họ lại còn không buông tha nàng, còn muốn mạng của nàng. Quả thực là súc sinh, súc sinh."
Cố Vân Đông ôm bả vai bà ấy, nhẹ giọng trấn an: "Nhị cữu mẫu, người đừng thương tâm, thù này, chúng ta nhất định sẽ báo.”
“Đúng, nhất định phải báo, Tuyên Trác kia, căn bản không phải người!”
Một câu này, Nhị phu nhân gần như dùng toàn bộ khí lực, khàn khàn mở miệng.
Nhưng cũng một câu này, làm cho người ở hai bên góc tường đều nghe ra, Hoài Âm Hầu phủ tập trung tất cả tức giận lên phủ Thái Phó, trên đầu Tuyên Trác.
Tạ thị bất ngờ siết chặt tay, ánh mắt nặng nề, nàng không nói gì, lặng yên không một tiếng động lui về phía sau vài bước.
Sau đó, sải bước rời khỏi nơi này.
Nàng không biết chính là, ngay sau khi nàng đi không bao lâu, Đồng Thủy Đào từ cách đó không xa đi ra.
Nàng ấy vội vã chạy đến chỗ Cố Vân Đông, thì thầm với hai người: "Tiểu thư, nàng ấy đi rồi.”
“Đi rồi?” Cố Vân Đông cười cười: "So với tưởng tượng của ta thì còn có thể nhịn được, ta còn tưởng rằng nàng ấy sinh ra trong gia đình võ tướng, tính tình nóng nảy, sẽ không nhịn được mà lại đây tranh luận với ta."
Nhị phu nhân vỗ vỗ ngực, hơi thở ra một hơi, thấp giọng hỏi: "Ta vừa rồi không nói sai chứ? Ta đã mấy lần quên nên nói những gì, còn phải dừng lại trong một thời gian dài.”