Chương 1119: Túi da cứu hộ
Người rời khỏi Gia Cốc Viên còn có Tạ thị, bên cạnh nàng không có một ai. Nàng lớn lên ở biên cương từ nhỏ, bằng hữu đều ở bên đó.
Mặc dù nàng đã gả tới kinh thành, cũng có lui tới với những phu nhân khác ở Kinh Thành. Nhưng nàng vẫn không thể nào hòa nhập với bọn họ, đặc biệt nàng còn phát hiện có một số người tính tình rất kỳ quặc, khiến nàng chán ghét.
Cho nên những người bằng hữu chân chính của Tạ thị chỉ có nhiều nhất một hai người. Hôm nay bọn họ không tới, chỉ có một mình nàng xuất hiện ở chỗ này.
Tuy rằng cũng có một vài người bởi vì thân phận của thái phó mà cố ý tiếp cận nàng, nhưng nàng đều ứng phó qua loa.
Điều mà nàng thực sự để ý bây giờ chính là thái độ của Cố Vân Đông.
Tạ thị cẩn thận suy nghĩ, nàng thật sự chưa từng đắc tội với Vĩnh Gia quận chúa mà. Nàng cũng không hề nói xấu Hoài Âm Hầu phủ, phủ Thái Phó lại càng không tiếp xúc gì với Thiệu phủ, cho nên không thể có ân oán gì chứ.
Nhưng, dường như Vĩnh Gia quận chúa có địch ý với nàng.
Đúng vậy, chính là địch ý.
Tạ thị đứng trong đình viện suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, xoay người quay lại Gia Cốc Viên một lần nữa.
Nàng nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu không trong lòng nàng sẽ luôn nghĩ về chuyện này, khiến nàng khó chịu.
Nhưng mà, đến khi quay lại Gia Cốc Viên thì bên trong đã không còn ai. MAyy dich
Cố Vân Đông không ở đây, lúc này cô đang dẫn Nhị phu nhân và Thích thị đi dạo ngoài viện.
Lúc đến đây Nhị phu nhân tâm sự nặng nề, bà chẳng có lòng dạ nào ngắm phong cảnh.
Bây giờ thấy căn viện này được trang hoàng mới lạ lại đẹp mắt, bà cũng không nhịn được hai mắt sáng lên.
“Ta vốn tưởng Tân Minh Các đã tốt lắm rồi, bây giờ nhìn thấy viện này, mới phát hiện bản thân kiến thức hạn hẹp.” Nhị phu nhân chỉ một cái hồ cách đó không xa, hỏi: “Giữa hồ còn có một cái tượng đá phun nước, tại sao trong miệng nó lại có thể liên tục phun nước ra bên ngoài vậy?”
“Ở dưới mặt đất đặt một cơ quan nhỏ.” Cố Vân Đông cười nói: “Có phải rất đẹp không?”
“Đâu chỉ đẹp? Tâm tư cũng khéo.” Lúc này tâm trạng Nhị phu nhân thoải mái, nhìn cái gì cũng thấy đẹp thấy gì cũng vui.
Có năm sáu con thuyền nhỏ đậu bên ven hồ, trên thuyền còn dựng một cái lán, phía dưới đặt cố định một cái bàn trà và một bộ ghế sô pha nhỏ xếp hai bên bàn.
Thích thị bước nhanh đến bên bờ, tò mò chỉ vào một cái túi da được bơm phồng lên: “Đây là cái gì?”
“Cái này à, cái này dùng để phòng ngừa chẳng may có người rơi xuống nước.”
“Dùng như thế nào?” Nhị phu nhân kỳ quái hỏi.
Không chỉ bà, mà còn có không ít những phu nhân vốn cũng đang tò mò xông tới.
Cố Vân Đông cầm lấy một cái túi da bơm phồng, cái túi da này là cô đặt riêng người ta làm thành y phục, giống với áo phao cứu sinh ở hiện đại, có thể mặc ở trên người.
Có điều túi da màu đen sì quá xấu, cô đành phải khéo léo, kêu người vẽ tranh lên trên đó, cuối cùng trông cũng đẹp rất nhiều.
Cố Vân Đông kéo một nữ tiểu nhị lại, lấy một chiếc túi da cứu hộ mặc lên trên người nàng, giới thiệu: “Thứ này có thể nổi ở trên nước, chỉ cần mặc lên trên người, cho dù rơi xuống nước cũng không cần phải sợ. Bởi vì vị trí địa lý và môi trường xung cửa tiệm Tân Minh Các chúng ta rất dồi dào, cho nên ta muốn sắp xếp một vài chỗ uống trà trên mặt nước. Mọi người có thể ngồi trên những chiếc thuyền nhỏ đó, đung đa đung đưa, hóng gió uống trà nói chuyện phiếm, đây cũng là một loại phong vị khác đúng không?”
Mọi người gật đầu, không khỏi mặc sức tưởng tưởng về những lời mà Cố Vân Đông nói.
Nhất là trong thời tiết như thế này, hồ nước trong xanh, gió thổi phe phẩy vào mặt, thuyền nhỏ lay động, thật dễ chịu biết bao?
Cố Vân Đông cười nói: “Ngồi ở trên thuyền uống trà nói chuyện phiếm là một ý tưởng tốt, nhưng hồ nước này dù sao cũng không bằng những con sông lớn ở bên ngoài, thuyền hoa hơi lớn một chút sẽ không thích hợp di chuyển trên mặt hồ. Cho nên chúng ta mới đặt làm những con thuyền nhỏ này, có điều thuyền nhỏ nhìn không đủ vững chắc, mặc dù chúng ta đã bố trí người có chuyên môn lái thuyền, nên mọi người không cần phải sợ hãi, nhưng trong lòng chúng ta vẫn không khỏi lo lắng.”
“Có cái túi da cứu hộ này, nói như thế nào cũng có thêm sự bảo vệ, mặc ở trên người, cho dù rơi xuống nước cũng sẽ nổi lên, sẽ không có việc gì.”
Trong lúc nói chuyện, nữ tiểu nhị kia đã mặc túi da cứu hộ xuống nước.
Đến khi nàng ra giữa dòng nước, hai chân không thể chạm đất nữa, mọi người vẫn thấy nàng nổi trên mặt nước, không hề xảy ra chuyện gì hết.
Mọi người kinh ngạc, nhao nhao lên vươn tay sờ túi da.
Thứ này thật sự quá tiện lợi.
Phu nhân của Triệu chỉ huy sứ lại nảy sinh suy nghĩ, lúc trước khi phu quân bà dẫn quân đi tiêu diệt hải tặc, vô cùng vất vả, bởi vì người biết bơi thì ít, mà hải tặc lại quá nhiều. Nếu có cái túi da cứu hộ này, có phải những người không biết bơi cũng có thể giúp đỡ một tay không?
Vừa nghĩ, bà vừa vươn tay cầm túi da lên, hỏi Cố Vân Đông: “Ta có thể mặc cái này lên thuyền ngồi thử không?”
“Đương nhiên có thể.”
Thích thị ở bên cạnh cũng nóng lòng muốn thử, nàng còn trẻ, cho nên những phiền muộn trong lòng bây giờ đã bị quét sạch sẽ, cộng thêm đang ở trên địa bàn của Cố Vân Đông, cho nên cả người cũng thả lỏng hơn nhiều.
Nàng cũng muốn thử.
Bình thường nều các nàng muồn ngồi thuyền, ngồi nhiều nhất là thuyền hoa, có điều thuyền hoa vừa cao lại vừa đông người, rất nhàm chán. MAyy dich
Cái này thuyền nhỏ nhìn không tồi, ngồi trên thuyền, tay còn có thể chạm vào mặt nước.
Hơn nữa ở đây đều là nữ tử, kể cả rơi xuống nước cũng không sợ.
Cố Vân Đông thấy thế, đương nhiên cũng không phản đối.
Cô để cho hai người mặc túi da cứu hộ lên, sau đó bảo thuyền nương chèo thuyền sang bến tàu nhỏ ở bên cạnh đợi.
Nói là bến tàu nhỏ thực chất chỉ là một cái cầu thang làm bằng gỗ, giúp lên thuyền tiện hơn mà thôi.
Hai người phu nhân Triệu chỉ huy sứ và Thích thị một trước một sau lên thuyền, ngồi đối diện nhau, tiểu nhị cầm nước trà và điểm tâm đặt lên trên bàn trà.
Thuyền nương thét to một tiếng: “Hai vị phu nhân ngồi cho chắc.”
Sau đó chống sào chèo thuyền ra bên ngoài.
Thuyền nhỏ không ngậm nước sâu, con thuyền lướt trên mặt nước, chỉ thấy gợn một tầng sóng nước lăn tăn.
Người đứng ở trên bờ nhìn hai người Thích thị ngồi ở trên thuyền, vừa uống trà vừa hóng gió, ngón tay còn thể chạm vào mặt nước, thoải mái không tả, tức khắc mọi người bắt đầu có chút hâm mộ.
Tay lái của thuyền nương cực kỳ vững chắc, căn bản sẽ không có vấn đề, vả lại trên người Thích thị các nàng còn đang mặc túi da.
Không ít phu nhân trẻ tuổi đều háo hức muốn thử, rất muốn tự mình trải nghiệm.
Nhìn thấy bên cạnh còn có thuyền nương đang chờ, bọn họ nhanh chóng gọi các nàng chèo thuyền nhỏ qua đây.
Sau đó, Cố Vân Đông nhìn các nàng lần lượt lên thuyền.
Cô quay sang hỏi Nhị phu nhân: “Nhị cữu mẫu muốn có muốn ngồi thử không?”
Nhị phu nhân lắc đầu: “Ta không đi đâu, cứ để các nàng chơi đi.” Nàng nhìn Thích thị bừng bừng hứng thú, vui đến quên cả trời đất, không nỡ rời khỏi thuyền.
Cố Vân Đông biết tính tình bà hướng nội, nên cũng không khuyên thêm nữa.
Đúng lúc này Đồng Thủy Đào lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Tuyên Trác phu nhân nghe thấy động tĩnh ở bên này, nàng ấy đang tới đây.”
Cố Vân Đông nhướng mày, nói với Nhị phu nhân: “Nhị cữu mẫu, người giúp ta một chuyện.”
“Có chuyện gì, ngươi nói đi.” Nhị phu nhân không chút do dự đồng ý.